Chương 8: Diệp Nhàn

Edit: Ttdc5203

Diệp Nhất Bách cởi găng tay cao su từ phòng khám đi ra, sáu người cảnh sát đứng ở cửa lập tức tản ra.

Diệp Nhất Bách: ???

Cậu theo bản năng nhìn áo blouse trắng của mình, mặt trên đúng là đã dính một ít vật ô nhiễm mùi không hề dễ ngửi.

Diệp Nhất Bách cười nói: “Có mùi phải không, ta đi đổi ngay đây.”

Nhưng thấy Diệp Nhất Bách cười, biểu cảm trên mặt của mấy người cảnh sát đều có một chút lạ thường, ánh mắt mơ hồ, bộ dạng muốn cười mà cười không nổi.

Một đám người kỳ quái…

Diệp Nhất Bách lắc đầu, cũng không cố gắng tìm hiểu, bước nhanh vào phòng thay quần áo.

Cảnh sát ly tráng men nhìn thân mình Diệp Nhất Bách biến mất sau cửa phòng thay đồ, trong lòng vẫn còn sợ hãi mở miệng: “ Hắn vừa nãy cũng cười với Chu khoa như vậy, sau đó dùng cái ống dài như vậy, vụt một cái liền nhét vào trong lỗ mũi của Chu khoa”.

Một người khác làn da ngăm đen, cao to, người to bằng hai cái Diệp Nhất Bách nói tiếp: “a nhìn thấy cái ống kia dài như một người con gái, làm sao nhét vào được ta.”

Mấy người ngươi nhìn ta ta nhìn xem ngươi, đều nhìn thấy trên mặt người kia 2 chữ “Hoảng sợ”.

Cũng không thể nói kỹ thuật giảm sức ép dạ dày rất đáng sợ, kỳ thật là vấn đề về quan niệm, thời điểm khi Tây y vừa mới du nhập vào Hoa quốc, dân chúng bình thường nghe đến dùng dao mổ là đã sợ biến sắc, nhưng về sau phòng khám Tây y cùng bệnh viện tổng hợp xuất hiện nhiều cùng với kỹ thuật gây tê dần phát triển, chữa bệnh bằng phương pháp giải phẫu rất nhanh đã được nhiều người tiếp thu.

Nhưng loại giảm sức ép dạ dày này thì không thể sử dụng thủ pháp chữa trị gây tê, cho dù đời sau gặp phải cũng phải chuẩn bị tâm lý tốt. Tất nhiên, loại này thuộc phạm trù khám cấp cứu và kỹ thuật chữa trị, đến lúc muốn dùng tới cũng không phải do ngươi muốn hay không.

“Chu khoa, ngài có làm sao không?”

“Chu khoa, nửa đoạn còn lại của cái ống ở đâu thế, có thể bị tuột ra không, ta có thể sờ nó không?”

“Chu khoa.”

“Chu khoa?”

Nhóm cảnh sát thấy Diệp Nhất Bách với Quách Hiệt liền tránh ra, chỉ để lại một hộ sĩ nhỏ giúp Chu Đại Đầu truyền dịch chất điện phân, mà tình trạng Chu Đại Đầu cũng đã ổn định, nghiêng người nằm an tĩnh, họ đều không nhịn được lòng hiếu kỳ mà vây quanh lại đây.

Bọn họ đã sống nửa đời người cũng chưa từng thấy cảnh tượng “ khí quản biến to”, sao có thể không hiếu kỳ, vây quanh ở mép giường thảo luận cái ống làm sao từ lỗ mũi chui vào trong, thông qua chỗ nào, cuối cùng đi đến chỗ nào.

Chu Đại Đầu khó thở, “ Bụng ca khúc hải hoàn!” ( bài hát sau khi chiến thắng trở về)

Sau đó Chu Đại Đầu vừa nói chuyện, mọi người lại càng hưng phấn hơn, đến cả Bùi Trạch Bật đã nhìn toàn bộ quá trình hạ quản cũng chuyển ánh mắt đến yết hầu Chu Đại Đầu.

Có người cảnh sát kinh ngạc hô “Nga, Trưởng khoa, ngài thế nhưng vẫn còn có thể nói chuyện!”

“Trưởng khoa, ngài há miệng cho ta xem.” Cảnh sát ly tráng men ỷ vào ngày thường thân thiết với Chu Đại Đầu, đầu đều ngó đến trước mặt Chu Đại Đầu.

Chu Đại Đầu vành mắt đỏ, không biết là do vừa nãy nôn hay vẫn là bị bọn tiểu cảnh sát trêu tức.

“ Được rồi”. Bùi Trạch Bật cuối cùng cũng lên tiếng, giải cứu cấp dưới đang ở tình thế nước sâu lửa bỏng, ”Đừng quấy rầy Chu khoa nghỉ ngơi, tiểu Trương, ngươi ở lại chăm sóc hắn, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho trực ban của cục cảnh sát.”

“Vâng, cục trưởng”.

Đối với việc tiểu trương xưng hô, Bùi Trạch Bật cũng lười sửa đúng, dù sao chỉ cần bắt được bọn lái buôn kia, sớm muộn gì hắn cũng thăng cấp trở về vị trí cục trưởng.

Đến nỗi người hại hắn bị giáng chức….Bùi Trạch Bật ngẩng đầu, ánh mắt đúng lúc nhìn vào mắt Diệp Nhất Bách vừa đi ra từ phòng thay đồ.

Diệp Nhất Bách lễ phép gật đầu với hắn, bộ dáng thản nhiên kia làm Bùi Trạch Bật hoài nghi chính mình có nhận sai người hay không.

Thôi, dù sao hắn lúc trước cứu cũng không trông mong người đó báo đáp.

“Được rồi, hôm nay trời đã muộn, mấy người các ngươi trở về đi. Ta lái một chiếc xe về”. Bùi Trạch Bật nói.

Chu Đại Đầu giật giật lỗ tai,” Bù ục, ưa iệp ất ách ề đi”. Ống dạ dày không ảnh hưởng đến việc nói chuyện, nhưng vẫn không thoải mái lắm.

Lần này đến có 2 chiếc xe và 6 người cảnh sát, tiểu Trương ở lại chăm sóc Chu Đại Đầu, Bùi Trạch Bật muốn lái một chiếc riêng, vậy 5 người còn lại phải chen chúc một chiếc đi về, nếu bắt buộc một người đưa Diệp Nhất Bách thì tiện nhất vẫn là Bùi Trạch Bật.

Bùi Trạch Bật nhìn chằm chằm môi Chu Đại Đầu trên má lộ ra một phần ổng dạ dày lúc lâu.

Cái ống này cắm xuống có phải cũng khiến Chu Đại Đầu gan lớn theo hay không, thế nhưng đưa nhiệm vụ cho hắn đúng lý hợp tình như vậy?

“Biết rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.’ Hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay, sắp đến 8 rưỡi, để học sinh một mình trở về đúng là không hợp lý.

“Đi thôi”. Nói xong, dẫn đầu đi ra ngoài.

Còn lại 5 người cảnh sát cũng theo sau đi ra phía ngoài, cảnh sát ly tráng men đi qua Diệp Nhất Bách nhẹ giọng nói: “Bác sĩ Diệp, cùng nhau đi thôi, Bùi cục đưa ngươi về”.

Diệp Nhất Bách:......Kia thật đúng là cảm ơn ngươi

Nhưng cậu cũng chỉ do dự một lát, liền cất bước đi theo, rối cuộc cậu không muốn trải nghiệm an ninh ban đêm ở thời đại này.

Ra khỏi bệnh viện, năm người cảnh sát cùng tạm biệt Bùi Trạch Bật rồi tất cả leo lên chiếc xe phía trước, chiếc xe đó lúc trước trên đường đi bị dính một ít dịch nôn của Chu Đại Đầu, họ cũng không dám để Bùi Trạch Bật đi chiếc xe này về nhà.

Sau khi Bùi Trạch Bật lên xe, Diệp Nhất Bách do dự giữa ghế phụ và ghế sau 2 giây, cậu vì lễ phép vẫn chọn ghế phụ.

Bùi Trạch Bật nghiêng đầu nhìn hắn,”Ở đâu?”

“Hẻm Kỳ Sơn”.

Bùi Trạch Bật “ n” Một tiếng, khởi động ô tô.

Trong thời gian xe chạy, hai người không ai nói gì, một người mắt nhìn phía trước, một người nghiêng đầu xem phong cảnh ngoài cửa sổ.

Trên đường lớn cảnh sát giao thông đi tuần đều đã tan làm, Bùi đại trưởng phòng tất nhiên cũng không có đãi ngộ vượt đèn đỏ, xe cổ màu đen chận rãi đi theo sau chiếc xe niên đại 30, ở trong đám người cùng đàn xe kéo không nhanh không chậm di chuyển.

Trong xe rất yên tĩnh, thế nên......

"Ục ục". Diệp Nhất Bách cả kinh (giật mình+hoảng hốt), theo bản năng che lại bụng bản thân.

Đúng rồi, vì Chu Đại Đầu bị dãn dạ dày cấp tính, hắn chưa kịp ăn cơm chiều, hiện tại bụng đói đến mức kêu thầm thì, chắc là hắn (BTB) không nghe thấy đi......

Ánh mắt Diệp Nhất Bách giả vờ lơ đãng đảo qua mặt Bùi Trạch Bật, chỉ thấy Bùi Trạch Bật mặt không biểm cảm, đến cả lông mày cũng không động lấy một chút.

Trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, Diệp Nhất Bách hô hấp chậm lại, tần suất hô hấp chậm lại làm giảm bớt năng lượng bị tiêu hao, bụng ơi ngươi cố chịu đừng kêu lên.

Năm phút sau

Xe chậm rãi dừng lại trước một tiểu quán, Diệp Nhất Bách vẫn luôn "Thưởng thức" phong cảnh bên ngoài liền cảm thấy không đúng.

"Còn chưa đến nhà tôi". Kỳ sơn hẻm cách nơi này đại khái còn hai con phố.

Bùi Trạch Bật tắt động cơ rút xuống chiều khóa xe," Sự việc hôm nay, ngươi giúp đỡ, Đại đầu bảo ta cảm ơn ngươi, ta cuối cùng cũng không thể làm ân nhân của hắn đói bụng đi về".

"Với lại ta cũng đói bụng, ăn ít bữa khuya, bác sĩ Diệp có cho chút hãnh diện ăn cơm với ta?" Thấy Diệp Nhất Bách do dự, Bùi Trạch Bật liền nói thêm một câu.

Diệp Nhất Bách không phải tiểu thanh niên hai mươi tuổi, không biết một tí gì về đối nhân xử thế, tất nhiên nghe ra được đây là thiện ý của Bùi đại trưởng phòng.

Nếu hắn muốn sinh tồn ở xa hội này dài lâu, không thể thiếu quan hệ tốt cùng Bùi Trạch Bật loại này quan chức cao, Cục Cảnh Sát thành phố Thượng Hải thì phó cục trưởng, người quyền lực Cục Cảnh Sát, ở toàn bộ Bến Thượng Hải cũng coi là tốt số.

Huống hồ Bùi Trạch Bật tuổi còn trẻ đã vững vàng lấy được trị an toàn bộ Thượng Hải quyền lớn, nói hắn không có chút địa vị nào, ai tin.

Nếu người ta phát ra thiện ý, Diệp Nhất Bách tất nhiên sẽ tiếp nhận.

"Vậy cảm ơn Bùi xử"

Bùi Trạch bật cười cười, không nói chuyện.

Đây là giống đời sau cửa hàng tiện lợi đêm, đừng nhìn cửa hàng nhỏ đơn sơ, bên trong đồ vật gì cũng có, thậm chí Diệp Nhất Bách còn thấy cái thùng đựng cá cùng con cua.

" Xào 1 con cua, nướng hai con cá, lại thêm hai phần bánh gạo xào, một lọ rượu vàng". Bùi Trạch bật quan của quen nẻo mà dựa vào một cái bàn ngồi xuống, " Bác sĩ Diệp muốn gọi thêm gì không?"

Diệp Nhất Bách lắc đầu, " Không cần, Bùi xử gọi đã rất phong phú, ta còn thấy chút ngượng ngùng".

Bùi Trạch Bật cười cười, vân là không nói chuyện.

Tươi cười trên mặt Diệp Nhât bách có chút gượng gạo, đay chẳng nhẽ là cái hũ nút. (ý là BTB ít nói)

Trong lòng Diệp Nhất Bách hết sức chửi thầm, chỉ nghe thấy Bùi Trạch Bật mở miệng nói:" Bác sĩ Diệp tuổi còn nhỏ, thế nhưng có y thuật như vậy, thật sự khiến người kính nể. Nhưng ta nghĩ không rõ chính là, bác sĩ Diệp là học hệ văn ngoại (ngoại ngữ), rốt cuộc học từ đâu được này tay nghề?"

" Sao ngươi biết được ta là hệ ngoại văn?" Lòng Diệp Nhất Bách cả kinh, không khỏi buột miệng thốt ra.

Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, hắn có chút ảo não, thế nhưng trước nay hắn chưa từng lộ ra chuyên nghiệp bản thân, thậm chí trước khi cứu người, Diệp nhất Bách đã nghĩ tới, nếu có người hỏi, hắn sẽ nói bản thân là học sinh của Học viện Ước Đại học y.

Thanh danh bên ngoài của Học viện Ước đại học Y, là một trong hai cao học có khả năng trao bằng tiến sỹ của cả nước, huống hồ nếu không có chuyện ngoài ý muốn, rất nhanh hắn sẽ trở thành học sinh học viện y, cũng không xem là lừa người.

Buổi sáng hôm nay, bởi vì tử án của bọn buôn người đi đại học Ước, đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện khiến ta khắc sâu ấn tượng, vì bạn học và cái nhìn đại cục (vì tất cả mọi người), đem nhường cho người khác danh ngạch vào bộ ngoại giao, bạn học Diệp thật là thâm tình đại nghĩa, đại công vô tư". Bùi Trạch Bật cười nói.

" Vật thật là rất trùng hợp nha........"

Biểu tình trên mặt Diệp Nhất Bách cứng đờ, bộ não hắn vận chuyển cực nhanh, muốn lập tức bịa ra một lý do hợp lý, Bùi Trạch Bật cũng không thúc giục, hãi người ngồi đối mặt nhau, không khí có chút lạ lùng.

Lúc này, một đám người mặc đồ cảnh sát đi tuần đạp đá lung tung đi đến, " Chủ quán, ba loại cũ, hôm nay nhiều người, ngươi xem mà chuẩn bị".

Chủ quán đúng lúc bưng một chai rượu về phía bàn Diệp Nhất Bách, nghe được lời này mặt lập tức suy sụp, nói thầm một câu, " Hôm nay lại phải mệt".

Nhưng sau khi hắn đem rượu vàng để ở bên người Bùi Trạch Bật, quay đầu đối mặt với đám người cảnh sát đi tuần, lại tươi cười chào đón.

" Được được được, vài vị trưởng quan trước ngồi, lập tức liền có lập tức liền có"

Nói xong lập tức chạy chậm đến bên bệ bếp nấu ăn tiếp.

Diệp Nhất Bách nghe ra ý tứ trong lời nói của chủ quán, " Thuộc hạ của ngươi, ăn cơm không trả tiền, ngươi không quản?"

Bùi Trạch Bật cũng không vạch trần phương thức cứng ngắc nói sang chuyện khác của Diệp Nhất Bách, " Diệp đồng học đúng là không hiểu khó khăn nhân gian, đúng là, đánh ngạch bộ ngoại giao nói nhường là nhường, tất nhiên là không biết cách sống trên đời này của người nghèo là như thế nào".

Bùi Trạch Bật chỉ những người tuần cảnh( cảnh sát đi tuần) đang ngồi nói chuyện không xa, " Tuần cảnh không được tính là cảnh sát chính thức, làm những việc khổ cực nhất, lấy tiền lương ít nhất, cũng chỉ có bộ trang phục này có thể doạ người, nếu ít điểm việc tốt này cũng không có, chỉ sợ thành phố Thượng Hài này ít đi chút tuần cảnh, nhiều một ít lưu manh".

" Huống chi bọn họ cũng không ăn uống không, để bọn họ ngày ngày đến ngồi, những bọn phần tử bằng phái cùng dự côn lưu manh sẽ sinh lòng đề phòng, sẽ không quấy rầy yên tĩnh bên này, người nhìn bên kia xem".

Diệp Nhất Bách nhìn theo phương hướng Bùi Trạch Bật chỉ, chỉ thấy đối diện cách một con phố có mấy cái dự côn lưu manh đang vây quanh một cái xe kéo cười hi hi ha ha không cho đi, ngồi trên xe kéo có vẻ là một người phụ nữ, ở dưới đèn nê ông mơ hồ có thể nhìn thấy cái một túi chân châu nhỏ.

" Nếu chiếc xe kéo có thể chạy mấy bước đến bên này, thì mấy cái dự côn lưu manh kia sẽ không hề không kiêng nể như thế, cho nên ông chủ tuy rằng oán giận nhưng động tác không chậm, chuyện ngươi tình ta nguyện, có gì mà phải quản".

Không nếm khó khăn nhân gian? Hai đời đều không có ai đội cái mũ này lên người hắn, Diệp Nhất Bách đang muốn cùng Bùi Trạch Bật nói chuyện tâm sự cách gọi chế là cái gì, quy tắc là cái gì, chỉ nghe được giọng nói nhỏ nhẹ cao vυ"t truyền đến từ đối diện, " Các ngươi đều tránh ra, các ngươi ai mà đến gần ta liền chém mặt người đó".

m thanh này...... Diệp Nhất Bách đột ngột đứng dậy.

Chết tiệt, là Diệp Nhàn!