Chương 22.2:

Vị phó viện trưởng Thẩm này vừa nói một bên duỗi tay ra vỗ phía sau lưg mình, chỉ là dáng người hắn quá mập mạp, tay căn bản không duỗi đến được phía sau.

" Tiểu tử, ngươi đến vỗ vỗ giúp ta với, trên mặt đất kia một tầng bụi". Hắn nhìn Diệp Nhất bách nói.

Được rồi, phủi bụi, Diệp Nhất bách tiến lên, giúp vị phó viện trưởng Thẩm này phủi bụi.

" Tiểu tử ngươi thuộc bệnh viện nào? Năng lực phản ứng lâm thời không tệ a, bác sĩ nước ngoài vừa nãy, tên Richard đúng không, thời điểm cái Richard kia lại đây, ta còn tưởng ta phải lộ tẩy cơ". Thẩm Lai đánh giá hỏi Diệp Nhất Bách.

Biểu hiện vừa nãy của Diệp Nhất Bách hắn đều nghe vào trong tai, vốn tưởng là bác sĩ có danh vọng nào đó đến khống tràng, không nghĩ là tiểu bác sĩ mới đầu hai mươi.

Một cái tiểu bác sĩ thế nhưng đem hai người thị cục cùng tuần bộ mắng cho không dám ngẩng đầu, thú vị.

Diệp Nhất Bách cười nói:" Ta là thực tập sinh của Tế Hợp. Nói đến nang lực phản ứng, phản ứng của ngài mới nhanh, không khí giương cung bạt kiếm vừa nãy, ngài nằm một cái liền tử khử thành không, lợi hại".

Lời này Diệp Nhất Bách nói là thật tình, liền không khí vừa nãy, người bình thường không thể giải quyết trong chốc lát, vị lãnh đạo này nằm một cái, quả thật là thần tới cầm bút.

Đối với biểu hiện của chính mình Thẩm Lai cũng rất vừa lòng, " Cũng đáng tiếc, chiêu này chỉ có thể dùng một lần, dùng nhiều thì không còn tác dụng, lần tới....Không đúng, ngươi vừa nói cái gì, ngươi là thực tập sinh?"

" Ngươi là một cái thực tập sinh......"

Phó viện trưởng Thẩm vừa nói xong, đằng trước lều trại truyền đến âm thanh có người nói chuyện.một bàn tay thò vào trong lều trại, đồng thời thân ảnh của Richard, Brande cùng Vương Nhất xuất hiện trước lều trại.

Phó viện trưởng Thẩm gật mình hoảng hốt, theo bản năng muốn đến giường đẩy nằm xuống, nhưng độ cao của giường đẩy cũng giống như giường thường, một người trưởng thành bụ bẫm nhất thời không bò lên được.

Mắt thấy Vương Nhất phía sau Richard sắp tiến vào, Thẩm Lai nhìn quanh bốn phía, ngay sau đó nhanh nhảu như một con thỏ béo lẻn ra phía sau tấm chắn.

Diệp đại bác sĩ thấy thế không khỏi tấm tắc bảo lạ, không hổ là người có thể làm lãnh đại, nang lực tùy cơ ứng biến như này, thật là giỏi.

Bên này phó viện trưởng Thẩm vừa trốn xong, ba người Richard bước vào lều trại, Brande nhìn giường đẩy trống không , kỳ quái hỏi:" Vị lãnh đạo của bệnh viện hội Chữ Thập Đỏ kia đâu?"

" À, bị bác sĩ của bệnh viện bọn họ mang đi rồi, lãnh đạo viện hội Chữ Thập Đỏ nhà mình phải giải phẫu, nói sao cũng không đến lượt một thực tập sinh như ta làm". Diệp Nhất Bách liếc thấy tấm chắn hình như hơi đong đưa, mặt không đỏ thở không ngắt mà nói.

Brande nghe vậy gật đầu, đều này cũng đúng, lãnh đạo nhà mình lại té xỉu trước cửa bệnh viện nhà mình, nếu thật sự phải giải phẫu, như thế nào cũng không đến lượt bác sĩ bên ngoài như bọn họ.

" Đừng cử động, chỉ hai mũi". Sau khi tiến vào lều trại Richard tìm cái ghế bảo Vương nhât ngồi xuống, một bên dùng povide khử trùng một bên nói:" Diệp nói làm ngươi nhớ dạy dỗ, ta không cần gây tê, cũng liền hai châm, giống muỗi cắn thôi". Richard học theo đời sống, đem lời nói lúc trước của chủ bếp học không sót một chữ nào.

Vương Nhất nghe không hiểu phương thức biểu đạt kết hợp Trung Anh của Richard, chỉ có nghiêng đầu sống không còn gì luyến tiếc, tưởng tương kết cục đáng buồn của chính mình, so với nó, lỗ tai có là gì, tính là cái gì đâu.

Richard dưới ánh mắt hoài nghi của Brande kiên định đâm kim.

Thật tốt, kim tam giác rất thoải mái mà đi qua thịt ở lỗ tai của đại đội trưởng Vương, như nước chảy mây trôi.

Lúc này....

" Đô đô đô! Trương Hạo Thành, Vương Nhất ở đâu, lăn hết ra đây cho ta!" Tiếng hét to vang lên bên ngoài lều trại.

Đầu đại đội trưởng Vương đột nhiên nâng lên, hắn đứng nghiêm dậy, theo bản năng hô to một tiiesng, " Đến!"

Richard cầm dụng cụ kim trơ mắt nhìn kim tam giác bị thịt lỗ tai mang đi, nhưng mà không đợi hắn nói ra hai tiếng "Từ từ", Vương Nhất đã chạy nhanh ra ngoài.

Richard cầm dụng cụ kim quay đầu lại dùng một loại tiếng mộng ảo nói:" Diệp, có phải cảm giác thần kinh đau của người Hoa Quốc các ngươi khác với chúng ta, các ngươi khâu lại không đau thật sự chỉ như muỗi cắn thôi sao?"