Chương 19: Trò khôi hài

" Cho nên ta không thích tới chữa bệnh từ thiện, mỗi lần nhìn thấy trường hợp như này, liền sẽ cản thấy thế giới này thật tàn nhẫn, tâm tình không thoải mái có thể kéo dài mấy ngày". Brande xuyên qua cửa sổ, nhìn cảnh tượng bên ngoài phát ra tiếng cảm thán.

Xe của bệnh viện Tế Hợp chuyển qua chỗ rẽ.

" Đô đô đô" tài xế dùng sứn nhấn còi xe, tiếng còi xe chói tai lập tức bao phủ tiếng vang ồn ào của đám người.

Mỗi tháng Tế Hợp đều tới đưa vật tư quyên tặng, bảo vệ bệnh viện hội Chữ Thập Đỏ nhận ra xe của Tế Hợp, nhìn thấy liền có người chạy ra từ phòng bảo vệ, một bộ phận người đi mở ra cửa sắt mới mở một nửa kia, một bộ phận khác chạy đến xua tan đám người che trước xe.

Xe chậm rãi đi qua bên cạnh đám người chen chúc, chạy hướng vào bên trong bệnh viện hội Chữ Thập Đỏ.

Xe vừa vào, của sắt rất nhanh đóng lại, ngăn cản ánh mắt đánh giá của người bên ngoài.

Đánh một cái cong trên bãi đất trống trước cửa lớn lều trại, xe dừng lại vững vàng.

Người thu vật tư chỗ hội Chữ Thập Đỏ cũng ở lúc xe vừa vào tới đã ra chờ, thấy xe dừng lại ổn định, bước nhanh tới.

Cửa xe mở ra, một người Hoa Quốc tóc đen mặc áo blouse trắng từ ghế phụ nhảy xuống.

Là người Hoa hay là.....người Nhật Bản? Nhân viên công tác vật tư của bệnh viện hội Chữ Thập Đỏ hết sức ngạc nhiên, bước chân không khỏi tạm dừng một chút.

Theo sau, ghế sau xe lục đυ.c xuống dưới ba người bác sĩ mặc áo khoác trắng, một người bác sĩ hơi béo đầu tóc thưa thớt cau mày nhìn xung quanh một vòng, đem ánh mắt dừng lại trên người nhân viên công tác bệnh viện hội Chữ Thập Đỏ.

" Chu tiên sinh?" Brande chần chừ mở miệng nói.

Chu Hoài Sinh nghe vậy phục hồi lại tinh thần, hắn nhìn về phía Brande cười nói:" Đúng vậy, là ta, ta còn tưởng đến sẽ là tiên sinh hoặc tiểu thư Jonah".

Hắn vừa nói một bên gọi nhân viên bảo vệ phía sau cùng nhau giúp tài xế Tế Hợp khiêng đồ vật.

" Bởi vì hôm nay chúng ta đến đây, thuận tiện có thể làm công tác giao tiếp luôn, cho nên bọn họ không đi thêm một chuyến". Brande thấy nhân viên bảo vệ đã đem rương đựng thuốc cùng dụng cụ dọn xuống dưới, cười nói," Chúng ta trước nói kiểm kê đi, ta thấy bên ngoài rất nhiều người, cung ứng thuốc kịp thời mới được".

Chu Hoài Sinh lập tức gập đầu, " Được được". Nói rồi, hắn lấy tờ đơn từ trong túi ra, đi theo Brande kiểm tra vật tư.

Thấy Brande đang cùng người bệnh viện hội Chữ Thập Đỏ làm kiểm tra, trong chốc lát cũng chưa xong được, Diệp Nhất Bách suy nghĩ một lát, nhấc lên cửa lều đi vào.

Còn có mười lăm phút chữa bệnh từ thiện sẽ bắt đầu, lều trại đang bận rộn tiến hành công tác chuẩn bị.

" 60 bộ thuốc, còn thiếu hai bộ!"

" Ai da, ống nghe bệnh của ta quên mang theo, cón thừa ống nghe bệnh không?"

" Kích cỡ dao phẫu thuật này không đúng nha, hình như lơn một chút?"

Thời điểm Diệp Nhất Bách tiến vào, nhóm chữa bệnh và chăn sóc vội đến mức chân không chạm đất.

Cửa sổ chữa bệnh từ thiện rất đơn sơ, năm lều trại cái xếp nối liền nhau, ở giữa để trống, bên quần chúng phía trước còn chưa có mở lên, chỉ để bàn ghế, bình quân một cái lều trại chứa bốn cái ghế dựa hai cái bàn, bên cạnh có thẻ ghi bệnh viện nào, phòng nào, bác sĩ nào, Diệp Nhất Bách vội vàng nhìn qua khoa nội chiếm đa số, khoa ngoại cũng chỉ có ba cái cửa sổ.

Trừ bỏ hai cái của Tế Hợp, còn có một cái của Phổ Tế, Phổ Tế....Thật đứng là trùng hợp nha.

Bên này trong lòng Diệp Nhất Bách thầm nói trùng hợp, bên kia Quách Hiệt cùng Lão sư vừa vào lều trại, liền thấy được Diệp Nhất Bách đứng bên cạnh.

Chủ yếu là ở trong một đám đàm ông trung niên bốn năm chục tuổi, Diệp Nhất Bách thật sự rất dễ hìn thấy, tuổi trẻ, lớn lên đẹp trai, còn có những tiểu hộ sĩ bên cạnh hay trộm nhìn về phương hướng này, làm người khác muốn bỏ qua cũng khó.

" Bác sĩ Diệp!" Quách Hiệt hưng phấn hướng hắn phất tay, " Lão sư, hắn chính là bác sĩ Diệp ta nói với ngài, buổi tối ngày đó đều nhờ hắn, bằng không đám cảnh sát kia đã phá hủy bệnh viện của chúng ta".

Quách Hiệt một bên nói với bác sĩ trung niên một bên đi tới hướng Diệp Nhất Bách.

" Bác sĩ Diệp, ngươi cũng đến chữa bệnh từ thiện a, lần trước đã quên hỏi ngươi, ngươi ở bệnh viện nào, lão sư của ngươi đâu? Không đến cùng nhau sao?" Quách Hiệt có vẻ có chút hưng phấn.

Dân quốc Tây y ít, bác sĩ khoa ngoại càng ít, hơn nữa bá tánh dân quốc tương đối bảo thủ về trị liệu, trong chữa bệnh từ thiện đến càng nhiều là bác sĩ khoa nội, Quách Hiệt là một cái khoa ngoại, chuyện chữa bệnh lại không có phương hướng để nói, cùng mấy người bác sĩ khoa nội cùng tuổi đều ít có chủ đề chung để nói, bởi vậy khi hắn nhìn thấy Diệp nhất bách cũng là khoa ngoại, liền vui sướиɠ cực kỳ.

" Lão sư của ta phải đi dạy học". Diệp Nhất Bách một bên nói, một bên gật đầu với bác sĩ trung niên bên người Quách Hiệt.

Lão sư của Quách Hiệt ước chừng trên dưới 50 tuổi, đối với các bác sĩ tại buổi chữa bệnh từ thiện xem như lớn tuổi, giống như xem tình huống thường thường có người chủ động đến chào hỏi, đây là một người bác sĩ rất có danh vọng.

" Chào Tiêu bác sĩ". Diệp Nhất Bách học theo xưng hô của các bác sĩ khác đến chào hỏi nói.

Bác sĩ Tiêu cười ôn hòa nói:" Quách Hiệt đã nói với ta, lần trước thật sự là phiền toái bạn nhỏ Diệp, lúc ấy đúng lúc ta có việc cần đi ra ngoài, nếu lúc ấy không có ngươi ra tay, chậm trễ người bệnh chữa trị, ta đây không thể chối bỏ tội của mình được".

" Bác sĩ Tiêu khách khí, trị bệnh cứu người, bổn phận mà thôi".

Khi mấy người nói chuyện, một trận tiếng chuông thanh thúy vang lên, một người hộ sĩ khuôn mặt nghiêm túc ấn chuông lấy từ xe đạp, dùng giọng Thượng Hải nói:" Đã 9 giờ, các vị tiên sinh đã làm xong, chúng ta bắt đầu ".

Nói xong mấy vị hộ sĩ tiến lên đem cửa lều trước bàn xốc lên, bảo vệ đứng bên ngoài vội vàng đem hai bên cửa vải cố định.

" Buổi sáng không phải nói người Tế Hợp sẽ đến? Đều bắt đầu rồi còn chưa thấy người đâu".

" Đừng nghĩ, mỗi tháng bọn họ đưa vật tư đã rất tốt , những bác sĩ người nước ngoài đó, trừ bỏ vài vị bốc số đến, ai mà khoong mắt cao hơn đầu, càng đừng nói đến Tế Hợp".

" Nghe nói giường của Tế Hợp, đều muốn báo trước hai ba tháng, cục phó cục trưởng nông Công Thương nhờ đến rất nhiều quan hệ cũng chưa đặt được".

Theo động tác các hộ sĩ xốc lên lêu trại, bác sĩ trong lều trại đầu lục đυ.c đến trước bàn ngồi xuống, thấy hai bàn bên cạnh của Tế Hợp còn trông, liền không khỏi có tiếng nghị luận truyền ra.

Bác sĩ Tiêu cùng Quách Hiệt cũng đến vị trí bệnh viện Phổ Tế ngồi xuống, thấy Diệp Nhất Bách vẫn còn đứng, Quách Hiệt không khoti kỳ quái nói:" Bác sĩ Diệp, bắt đầu rôdi, ngươi đến vị trí của ngươi ngồi xuống đi".

Quách Hiệt nhìn một vòng xung quanh, hai vị bác sĩ một bàn, tổng cộng có hai mươi vị trí, trừ bỏ Tế Hợp, đều đã ngồi đầy?

Vậy Diệp bác sĩ ngồi chỗ nào?

Quách Hiệt nghĩ có phải hậu cần bệnh viện hội Chữ Thập Đỏ nhớ sai rồi, nếu không thương lượng với lão sư làm Diệp Nhất Bách ngồi cùng bọn họ đi, liền ở thời điểm hắn nghĩ như vậy, Diệp Nhất bách ngồi xuống.

Động tác của Diệp Nhất Bách làm âm thanh trong lều trại trở nên yên tĩnh.

Một người Hoa Quốc tuổi trẻ nhìn qua trên dưới hai mươi tuổi, ở vị trí bác sĩ bệnh viện Tế Hợp ngồi xuống?

Liền giống như một đám trường học đi chiêu sinh (tuyển, kêu gọi học sinh vào trường), đến địa điểm rồi mới phát hiện thẻ bài chiêu sinh của thanh hoa, yến đại cũng ở đây, mọi người lén lút để ý hướng đi thanh hoa, yên đại, đột nhiên phát hiện một cái nhìn qua giống học sinh bộ dáng đĩnh đạc (đàng hoàng, đầy tự tin) ngồi xuống vị trí của thanh hoa, yến đại.

Việc này khiến cho người khác nghĩ như thế nào?

" Tiểu tử, ngươi không ngồi sai vị trí đi?" Có người nhịn không được mở miệng nói.

" Nga, không có". Diệp Nhất bách một bên kiểm tra đồ vật bệnh viện hội Chữ Thập Đỏ chuẩn bị một bên trả lời.

Bởi vì duyên cớ đều là khoa ngoại, vị trí của bệnh viện Phổ Tế Tiêu bác sĩ cùng Quách Hiệt đúng lúc ở bên cạnh hai bàn của Tế Hợp, " Bác sĩ Diệp, ngươi là Tế Hợp nha? Hôm nay một mình ngươi đến sao?"

Diệp Nhất Bách kiểm tra xong thuốc với dụng cụ, nhíu mày, từng nfay đồ vật sao đủ dùng, may mắn bọ họ có mang theo một chút.

" Ta chỉ là bác sĩ thực tập, bác sĩ hướng dẫn của ta hiện tại đang kiểm tra vật tư tháng này với bệnh viện hội Chữ Thập đỏ, hắn là sắp tới rồi".

Ta chỉ là bác sĩ thực tập......

Quách Hiệt cứng lại, nhớ tới thủ pháp nhanh nhẹn tối hôm đó của Diệp Nhất bách, đột nhiên cảm thấy chính mịnh bị xúc phạm đến.

" Có thể thả người!" lều trại trước bàn đều đã được cố định xong, theo tiếng rống trung khí mười phần của nữ hộ sĩ nghiêm túc, bảo vệ duy trì trật tự phía trước đem mấy cái chướng ngại vật bằng gỗ trên đường mở ra, đám người rậm rạp như con kiến lập túc hướng đến cửa sổ trong lều trại.

Richard cùng Sax chay tới trước một phút cuối cùng vội vàng chui vào trong lều trại.

Hai người bác sĩ tóc vàng mắt xanh ở trong một đám tóc đen mắt đen phá lệ bắt mắt, đặc biệt là Sax 1m9 cao nhất, thời điểm tiến vào khiến hai hộ sĩ sửng sốt.

Hai người đại mã kim đao hướng hai bàn sau ngồi xuống, mặt lộ vẻ chờ mong nhìn về phía đám người rậm rạp.

Sau đó.......

" Vì cái gì không có ai tới bên chúng ta?" Richard nhìn đội ngũ thật dài bên cạnh, cùng với trước mặt đất rỗng tuếch, phát ra nghi vấn đến từ sâu bên trong linh hồn.

Ánh mắt Diệp Nhất Bách đảo qua Richard cùng Sax, lại nhìn về phía đội ngũ có vài cái bệnh nhân ánh mắt nghi hoặc cùng kính sợ nhìn trộm bọn họ bên này, Diệp đại bác sĩ dất đắc dĩ xoa huyệt thái dương, thất sách a.

Hắn quên mất bá tánh thời đại này cùng đời sau bất đồng dôdi với người nước ngoài có kính sợ, dưới tình huống có lựa chon, bác sĩ trong nước cùng bác sĩ người nước ngoài sẽ chọn ai, đây là chuyện rất rõ ràng.

" Vì cái gì? Ta lớn lên rất kỳ quái sao?"

" Có phải Sax qía cao hay không? Dọa đến bọn họ?"

Sax:......

" Bác sĩ ơi, bọn yêm mấy ngày nay hay ho khan, hai ngày trước còn ho ra máu, yem có phải hay không sắp chết".

Cửa sổ koa ngoại bên cạnh truyền đến âm thanh người bệnh cẩn thận hỏi chuyện.

Kỳ thật cho dù treo thẻ phòng, nhưng bá tánh đến chữa bệnh từ thiện phần lớn là không biết chữ, càng không phân rõ rõ ràng lắm cái nào là khoa ngoại cái nào là khoa nội, chỉ nhận biết áo blouse trắng thôi.

" Có thói quen uống rượu say hay không? đến, há mồm ta nhìn xem, yết hầu có vấn đề hay không, có phải không thoải mái hay không".

Được đến đáp án phủ định của bệnh nhân, tay đang viết chữ của Bác sĩ Tiêu dừng lại, ôn hòa an ủi người bệnh hai câu, để Quách Hiệt đi của sổ bên cạnh lấy thuốc ho.

Nhìn người bệnh cầm thuốc ngàn ân vạn ta mà đi rồi, trong lòng Diệp Nhất Bách nhói nhói, bác sĩ tiếp xúc nhiều người bệnh, rất nhiều thời điểm có thể từ vẻ bề ngoài của một người mà nhìn ra vấn đề sức khỏe của hắn, liền giống người vừa rồi, không có uống rượu, không có viêm mãn tính yết hầy, lại xe dáng người hắn thon gầy cùng sắc mặt vàng như nến, đại khái có thể chuẩn đoán được là bệnh phổi.

Nhưng tính sao, loại bệnh tật này yêu cầu thời gian nhập viện dài lâu căn bản không phải gánh nặng mà người bệnh kia có thể chịu được, học y không thể cứu được người Hoa Quốc, Thân là người ở thời đại này, mới có thể cảm nhận được tâm tình của vị văn học gia kia khi nói ra đi.

" Làm gì đâu, đi lên phía trước nha, ngươi không đi thì bước ra khỏi hàng a". Bên trong đội ngũ bên cạnh truyền ra một tiếng quát lớn.

Một người tuần bộ mặc chế phục màu vàng đem một cái trung niên ăm mặc bố ý màu vàng đẩy ra khỏi đội ngũ, người trung niên gương mặt ngăm đen, trên mặt còn có chút bùn, trên tóc dính vài hạt thóc, môi trắng bệch.

" Trưởng qua, chân hắn đau, ngài liền bỏ qua hắn lần này, chúng ta lập tức chạy nhanh đi". Đồng bạn của người trung niên lập tức chạy ra từ đội ngũ dìu hắn.

" Lão Dương, ngươi còn tốt không". Đồng bạn ăn mặc không khác hắn, bố y bố quần, nguyên liệu thô ráp lộ ra hai cánh tay,vừa nhìn đã biết là làm việc thể lực.

" Chân, đau, không nhịn nổi". Vị trung niên kia được gọi là lão Dương môi run run, thanh âm nói ra cực nhỏ.

" Đi, chúng ta trở lại xếp hàng". Đồng bạn nâng lão Dương dậy, liền phải tddi trở về.

Nhưng chờ đến thời điểm bọn họ đứng lênmowsi phát hiện đội ngũ đã không còn vị trí của bọn họ.

" Vị trí của chúng ta là ở nơi này" Đồng bạn khó thở, đi lên lý luận.

" Là các ngươi tự mình đi ra, bảng đen bên ngoài ghi rõ ràng, bước ra khỏi hàng chính là từ bỏ, muốn xếp lại từ đầu, các ngươi bước ra khỏi hàng".

" Ngươi có nói đạo lý hay không!"

" các ngươi không nên như vậy, chính là các ngươi bước ra khỏi hàng, như thế nào lại trách ta".

Mắt thấy hai bên liền phải cãi lên, hai vị tuần bộ đem lão Dương cùng đồng bạn bao vây lại, " Được rồi, bước ra khỏi hàng, trở về đi, đừng làm chúng ta phải động thủ".

" Không được, vhusng ta xếp hàng, là ngươi đem lão Dương đẩy ra , không phải chúng ta bước ra khỏi hàng".

" Cái thứ gì, quản ta, ta đm......." Nói xong muốn động tay.

Chỉ là không chờ hắn động tay, mấy cái tuần cảnh mặc chế phục đen nghe tiếng chạy ra tới, " Sao lại thế này? Ngươi một cái tuần bộ, đối với đồng bào chơi xỏ đâu? ăn cơm người nước ngoài, liền mẹ mình là ai cũng đã quên?"

" Vương Nhất, ngươi có ý gì?"

" Ý trên mặt chữ. Bùi cục của chúng ta nói, pháp Tô Giới cùng huyện thành là dựa theo đường của lớn bệnh viện hội Chữ Thập Đỏ mà tính, chuyện chỗ cửa lớn chúng ta không quản được, chuyện ngoài của lớn các ngươi tay cũng đừng duỗi quá dài, ngoan ngoãn ở sân các ngươi đi".

" Ngươi cái này XXXX". Cái tuần bộ kia quýnh lên, mắng thô tục, không hkis hai bên đột nhiên trở lên khẩn trương, tuần cảnh tuần bộ xung quanh nghe tiếng đều tụ tập lên.

Một bên chế phục đen một bên chế phục vàng, ranh giới rõ ràng, dừng như không cẩn thận một cái là liền đánh lên tới.

Cùng lúc đó, lão Dương kia mồ hôi lạnh trên trán ngày càng nhiều, thâm mình run lên càng mạnh,đồng bạn của hắn nôn nóng nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt đột nhiên dừng trên người bác sĩ tóc đen khoác áo blouse trắng bị vây quanh bởi hai người nước ngoài ở cái bàn trống trơn cách vách.

Đáng chết! mặc kệ!

Hắn ôm lão Dương đột nhiên hướng bàn Diệp Nhất bách chạy tới.

Vì truyện chỉ có hơn 200 chương mà từ chương sau công và thụ sẽ gặp nhau thường xuyên và diễn biến cũng cao trào nên mình sẽ bắt đầu để vip nhé nếu ai thấy mình để giá cao quá thì bình luận để mình biết với nhé! Cảm ơn mọi người ủng hộ ạ.