Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bác Sĩ Ngoại Khoa Xuyên Về Dân Quốc Thành Bé Đáng Thương

Chương 18: Chữa bệnh từ thiện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Nhất Bách đến ký túc xá Richard tắm xong, đổi áo blouse trắng mới, sau đó đi đến chỗ nhân sự tầng 1 báo danh, dưới ánh mắt đánh giá tò mò ở chỗ nhân sự báo danh cùng nhận chìa khóa ký túc xá.

Không sai, sau khi Diệp Nhất Bách suy xét mãi, trước tạm thời ở ký túc xá.

Tế Hợp với hẻm Kỳ Sơn cách xa nhau dài hơn nử cái Thượng Hải, hơn nữa cách nhau ở giữa có một cái pháp Tô Giới, qua lại rất không thuận lợi, hôm nay vừa ra trước cửa hắn từng tính hỏi thử Trương Tố Nga, chính mình nếu từ bỏ danh ngạch Bộ Ngoại Giao đổi thành chuyên nghiệp mà hắn thích có được không.

Trương Tố Nga nghe vậy suýt chút nữa biểu diễn ngất tại chỗ cho Diệp Nhất Bách thấy, nàng cũng không bảo Diệp Nhàn nắm chắc Bùi cục thật tốt nữa, dán lỗ tai Diệp Nhất Bách liền dạy dỗ hắn tư tưởng "Quan bản vị" trong truyền thuyết, trái là làm quan phải là Diệp gia, nói đến nỗi đầu Diệp đại bác sĩ giật giật đau.

Nói hắn là đà điểu, nói hắn trốn tránh tân lý nặng đều được, trời sinh Diệp đại bác sĩ không biết xử lý loại sự tình này, có thể kéo dài một ngày thì kéo một ngày đi, thật sự không thoát nổi nữa, hắn cần chuẩn bị tốt thiết bị cấp cứu, đỡ phải Trương nữ sĩ không tiếp thu được mà ngất đi.

Còn nói nữa, điều kiện bệnh viện Tế Hợp thật sự không tồi, khác với đời sau bệnh viện lớn phổ biến hợp tác giữa đại học cùng sinh viên thực tập, bác sĩ bệnh viện Tế Hợp trong tình hương bình thường sẽ kgoong tiếp nhận thực tập sinh, giống Richard kiểu này đều là sau khi nhận được học vị thì ký hợp đồng thuê chính thức.

Bác sĩ ít, giường bệnh ít, nhất định không thêm giường, không có khám cấp cứu, đãi ngô ca đêm của bác sĩ nhiều phong phú, tất nhiên đều muốn về nhà ở, hơn hai mươi phòng ký túc xá tầng năm phần lớn là trống, ngoại trừ bỏ có mấy gian là phòng bác sĩ nghỉ ngơi nghỉ trưa, phòng khác hắn đều có thể lựa chọn, lại còn toàn là phòng đơn.

Nhìn ký túc xá sáng sủa sạch sẽ, Diệp đại bác sĩ không khỏi cảm thán, đãi ngộ đời trước hắn lên làn chuyên khoa mới có, đời này mới chuyên nghiệp thế nhưng liền nhận được.

" Diệp, sửa soạn xong chưa, nhà ăn ăn cơm cùng đi". Richard sau khi thay đổi áo blouse trắng, tinh thần thoải mái tới gõ của phòng Diệp Nhất Bách.

" Được, đến liền đây". Diệp Nhất Bách lấy bình giữa ấm ra bỏ vào ít mạch môn (còn gọi là lan tiên, tóc tiên) cùng hoàng kỳ, cho nước sôi, đạy lại cái nắp, sau đó xoay người cầm bình giữ nhiệt đi ra cửa.

Richard tò mò nhìn cái bình trên tay Diệp Nhất Bách.

" Ngươi thả cái gì bên trong, lá trà? Như thế nào mùi vị ngửi thấy quái quái, cùng ta ngửi trước kia không giống nhau".

Diệp Nhất bách quơ quơ cái kình trong tay, " Ngươi nói cái này?" Hắn mở ra cái nắp, một cổ hương vị mặt tiền cửa hiệu đối người nước ngoài ở trong nước mười phần mất hồn, cả khuôn mặt Richard đều nhíu lại, " Ôi, cái hương vị kỳ quái gì đây".

" Hoàn kỳ với mạch môn, trung dược của Hoa Quốc, thanh nhiệt hạ hỏa, về sau ngươi sẽ thích". Đây là thói quen đời trước Diệp Nhất Bách làm giáo sư dưỡng thành, uống một ngụm thanh nhiệt trừ hỏa, người không còn nóng nảy như vậy.

Hai đôi lông mày thô thô của Richard nhăn đến tận trời, hắn thề đời này hắn sẽ không thích loại đồ vật này.

Khi hai người nói chuyện từ phòng đối diện cũng đi ra hai người bác sĩ mặc áo khoác trắng, bọn họ cười chào hỏi với Richard, ánh mắt đều xuyên qua Richard dừng lại trên người Diệp Nhất Bách.

Tuổi tác hai vị bác sĩ đều lớn hơn Richard một chút, ước chừng trên dưới 30, một người hơi béo, trên mặt cười ha hả, đỉnh đầu...... Ách ân, lông tóc có chút thưa thớt, nhưng còn chưa đến mức trọc, một người khác thân hình cao lớn, Diệp Nhất Bách cảm thấy chính mình chiều cao xem như đạt chuẩn, nhưng vị bác sĩ này so với hơn còn cao hơn tận một cái đầu, này sợ là phải 1m9 đi.

" Giới thiệu một chút, Brande, hắn tự lấy cho mình một cái tên tiếng Trung là Brande, hắn đi theo Anderson giáo thụ, một tay khâu lại cũng rất không ệ. Đây là Sax, úc, đi theo Henry giáo thụ, là......"

" Khoa chỉnh hình".

Diệp Nhất Bách với Richard cùng lúc lên tiếng.

Richard kinh ngạc nhìn về phía Diệp Nhất Bách, " Các ngươi quen biết?"

Anh mắt Diệp đại bác sĩ từ ái đảo qua cánh tay thon dài của Sax, cười nói:" Chỉ cảm thấy Sax nếu không học khoa chỉnh hình sẽ rất đáng tiếc".

Richard cùng Brande không hiểu ra sao, Sax khờ khạo cào đầu, " Ha Ha, lão sư của ta cũng nói như vậy".

Tầng năm ngoại khoa bác sĩ ở thêm Diệp Nhất Bách tổng cộng có bốn người, bốn người chỉnh tề đi ăn cùng nhau.

" Bác sĩ Diệp, Bác sĩ Richard, các ngươi muốn ăn gì nha, ta cho các ngươi nhiều chút". Cửa sổ Đại bảo cười lộ hàm răng trắng nói.

Ánh mắt Richard lập tức rơi xuống miệng vết thương bọc băng gạc trên tay phải Đại Bảo, trên mặt lộ la biểu tình đau lòng, " Miệng vết thương của ngươi còn chưa tốt, sao lại làm việc?" Lỡ như đυ.ng đến miệng vết thương hoàn myc cửa ta phá hủy tác phẩm của ta làm sao bây giờ!

Đại Bảo nghe vậy trên mặt lộ ra thần sc cảm động, " Bác sĩ Richard, ngài yên tâm, ngài nói ta đều nhớ kỹ, này không, không phải không được dính nước sao, phòng bếp không làm được thì làm cửa sổ đưa cơm, cũng không thể lấy tiền lương không".

" Ngài tự mình gϊếŧ cá, ăn một con không, ta tưới thêm cho ngài ít nước". Đại Bảo cười ha hả nói, tay bị thương nhanh nhẹn mà kẹp một con cá bỏ vào mâm đồ ăn của Richard.

Richard:.....

" Cũng cho ta một con cá, cảm ơn". Diệp Nhất Bách cười nói.

Người đều có tâm lý nghe theo đám đông, thấy Richard cùng Diệp Nhất Bách hôm nay đều ăn cá, Brande cùng Sax cũng muốn ăn cá.

Bị tám con mắt của bốn con cá chết nhìn, biểu tình Richard hỏng mất.

" Ta nghe nói, thứ tư này chỗ bệnh viện Chữ Thập Đỏ có hoạt động chữa bệnh từ thiện". Diệp Nhất Bách bình tĩnh mà nặt bỏ đôi mắt cá, mở miệng nói.

" Đúng vậy, hội Chữ Thập Đỏ khởi xướng, hình như mỗi tuần đều có, thế nhưng ở pháp Tô Giới, bệnh viện chúng ta quyên đồ vật khá nhiều. Brande tiếp lời nói.

Diệp Nhất Bách cắn một ngụm pizza từ l*иg hấp ra, chậm rãi nuối xuống, " Kia chúng ta muốn muốn tham dự, muốn làm thủ tục gì sao?"

" Tham dự?" Brande kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Nhất Bách, " Thủ tục thật ra thid không cần, nói với bên hành chính một tiếng, làm bọn họ chuyển lời là được".

" Diệp, ngươi vẫn là bác sĩ thực tập đi, Kỳ thật bệnh lịch bệnh viện chúng ta cũng đủ đẻ ngươi học, ngươi đùng nhìn Richard thoạt nhìn không đáng tin cậy, nhưng hắn đã có thể một mình chủ trì gần hết một cuộc giải phẫu bình thường, để hắn đưa ngươi làm mấy ca, ngươi sẽ học được nhiều". Brande cười nói.

Brande hiển nhiên đem Diệp Nhất bách trở thành một hậu bối còn chưa học được cách đi đường đã muốn chạy, lời nói có một cổ ý vị thấm thía.

Diệp Nhất Bách nghe vậy, trên mặt lộ ra tươi cười như là ngượng ngùng, " Ta gần đây đang luyện tập khâu lại, nghĩ là có người bệnh so với khâu da cá thì tốt hơn".

Người bệnh? Da cá?

Brande cùng Sã cả đầu mờ mịt, nhưng Richard mọot bên lập tức phản ứng lại.

Con cá hắt hắn một mặt toàn nước tanh hôi sẽ cảm kích mà nói với hắn là cảm ơn người bệnh! Hai cái này còn cần chon sao? Hoàn toàn không cần!

" Chữa bệnh từ thiện, chỗ hành chính đúng không, thứ tư đúng lúc ta không có việc gì, ta đi!" Richard dùng sức gõ nĩa, lớn tiếng tuyên bố nói.

Brande:???

Sax:???

Diệp Nhất Bách: Mỉm cười.

" Brande, ngươi dù sao cũng nhàn rỗi, mỗi ngày đi quán cà phê giả vờ thân sĩ còn không bằng đi chữa bệnh từ thiện, tư như Hoa Quốc ta nói, tích đức nhiều, nói không chừng ngươi có thể trọc trễ một chút".

" Còn có ngươi Sax, không phải ngươi thích gây tê sao? Khoa chỉnh hình các ngươi có thể cho ngươi gây tê mấy cái, cùng với tai họa những con cá vàng trong phòng ngươi, còn không bằng đi chữa bệnh từ thiện, ít nhất người ta còn có thể nói một tiếng cảm ơn với ngươi!"

Richard sau một phen lên tiếng nước miếng bay tứ tung, đơn phương tuyên bố tuần sau bốn người bọn họ cùng đi chữa bệnh từ thiện.

Nói xong, hắn dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Diệp Nhất Bách, trong ánh mắt chói lọi đang hỏi, ngày mai có phải không cần gϊếŧ cá hay không?

Diệp đại bác sĩ dùng ánh mắt từ ái nhìn viên ngôi sao có thể phát huy tính năng động chủ quan, chạm chạm đaafu tôn quý của hắn.

Vào lúc ban đêm, Diệp Nhất Bách trở về hẻm Kỳ Sơn một chuyến, lấy cái cới là thực tập tốt nghiệp làn Trương Tố Nga vô cùng vui mừng mà giúp hắn thu dọn quần áo giày cùng một đống lớn nhu yếu phẩm.

Nhìn bộ dáng vui mừng của Trương Tố Nga, Diệp Nhất bách không ngừng một lần muốn nói chút cái gì, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nói ra như thế nào.

Đến cuối cùng, hắn chỉ nói một câu, " Mẹ, liền tính không có Diệp gia, một nhà ba người chúng ta cũng sống rất tốt. Còn có, chúng ta mua một căn tại Thượng Hải, ta có thể đọc sách ở St.John, đều nhờ chị, ngài đối tốt với nàng một chút".

Trương Tố Nga nghe được lời này, không nói gì một lúc, hồi lâu mới nói một câu:" Ta đều biết".

Hôm sau, Diệp Nhất Bách nhìn chia ban biểu giải phẫu, một ca phẫu thuật cắt cơ tầng cửa đóng thực quản, còn có đi theo Richard tham gia một ca giải phẫu viêm ruột thừa, thuận tiện biểu thị cho Richard một phen phương pháp khâu rời rạc trong ngoài.

Một ngày đi xuống, Diệp đại bác sĩ không những kiến thức được năm 1933 Tây y phương thức giải phẫu tuy tục tằng nhưng cực kỳ có hiệu suất, hơn nữa bị chấm động rất mạnh vì đơn thông tri trước phẫu thuật.

Dịch thàng tiếng Trung.

Hôm nay XXX ở bệnh viện Tế Hợp có yêu cầu bệnh trạng giải phẫu, bệnh nhân cùng người nhà tự nguyện tuân theo bác sĩ trị liệu, nếu trong lúc phẫu thuật có phát sinh ngoài ý muốn , bệnh viện với bác sĩ không cần phụ trách.

Người nhà ký tên:

Này đâu gọi là giấy thông tri trước giải phẫu, đây hoàn toàn lag giấy sinh tử.

Cảm thán hoàn cảnh chữa bệnh thời điểm này đồng thời, Diệp Nhất bách cũng nhận thức đến đối với người bệnh thời đại này hai chữ giải phẫu có ý nghĩa là gì.

Ở trong tâm trạng phúc tạp rốt cuộc nghênh đón thứ tư.

" Đúng lúc, chỗ lần này đưa đi vật tư dung cụ càng thuốc quyên tặng, các ngươi cũng đừng lái xe, cùng nhau đi đi". Jonad chỉ huy bảo vệ bệnh viện đem mấy rượng vật phẩm quyên tăng đưa lên xe.

" Vốn chỗ vật ư muốn ta đi một chuyến, làm xong thủ tục quyên tặng, nếu các ngươi muốn đi chữa bệnh từ thiện, thuận tiện đem thủ thục làm luôn, ta đỡ phải đi một chuyến". Jonah vừa nói một bên đưa danh sách cho Brande, " Làm phiền, bác sĩ Brande, trong bốn người này ngươi đáng tin cậy nhất".

Brande nhận lấy danh sách, nhún vai, liền chính hắn cũng chưa cẩn thận suy nghĩ, hắn tại sao lại thật sự ở đây đi chữa bệnh từ thiện cái gì đâu.

Lên xe, ngồi ổn định rồi, xe chậm rãi khởi động.

Trên xe, Diệp Nhất Bách nhìn cảnh sắc xa lạ ngoài cửa sổ, biểi tình Brande hoảng hốt như đi vào cõi thần tiên, Sax kiểm tra thiết bị gây tê của hắn, Richard thoải mái huýt sáo hừ ca.

Khoảng nửa giờ sau.

Diệp Nhất Bách liền thấy cách đó không xa có một tràng màu trắng, trước lầu nhà trên nóc dựng một cái Chữ Thập Đỏ kiểu Tây, tạm thời dựng một cái lều trại, bên ngoài lều trại đứng rập rạp người, đội ngũ kéo dài từ lều trại đến cuối đường phố.

Tuần bộ ăn mặc chế phục màu vàng cùng với tuần cảnh ăn mặc chế phục màu đenhieesm thấy xuất hiện cùng một trường hợp.

" Xếp hàng xếp hàng, tất cả xếp hàng, tai điếc à? Nói ngươi đấy, chen cái gì mà chen".

Âm thanh tiếng quát lớn Tiếng Trung, tiếng anh hết đợt này đến đợt khác, trong lều trại trắng có một người mặc áo khoác trắng đi ra nói với tuần bộ cùng tuần cảnh gì đó, những tuần cảnh cùng tuần bộ vốn dĩ đứng trước của lều đều tản ra rứ phía, một cái tuần cảnh cùng tuần bộ khiêng cây cột chuyển ra chỗ kgasc.

" Hôm nay liền đến đây, những người khác trở về đi".

Lời này vừa nói ra, đám người ồ lên.

" Trưởng quan, chúng ta bốn giờ đã đến đây xếp hàng, liền kém một người cầu xin ngài".

" Đúng vậy, trưởng quan, tiểu hài tử đã bệnh vài ngày, tiểu hài tử không chịu nổi a".

" cầu xin ngài".

" Cầu xin ngài".

Thậm chí có người bên đường còn quỳ xuống, bên kia phố còn không ngừng có người gia nhập đám dông, tiếng kêu đau, tiếng trẻ con khóc la, tiếng cầu xin cùng tiếng còi của nhóm tuần bộ, quát lớn đan chéo lẫn lộn với nhau, ở trước cửa bệnh viện Chữ Thập Đỏ đầy tiếng vọng.
« Chương TrướcChương Tiếp »