Chương 11: Thức tỉnh

Edit: Ttdc5203Bị sự việc của Diệp Nhàn làm gián đoạn, bữa cơm chiều của Bùi Trạch Bật cùng Diệp Nhất Bách xem như không ăn được.

“ Vết thương trên mặt ngươi cho ta xem”. Một hồi chuyện, khoảng cách 2 người Diệp Nhất Bách và Bùi Trạch Bật kéo gần lại không ít, ít nhất là Diệp Nhất Bách cảm thấy, tuy rằng Bùi đại trưởng phòng mắt cao hơn đỉnh đầu lam dụng chức quyền không nói đạo lý, nhưng đôi khi vẫn là con người.

Ít nhất hôm nay hắn chưa nói hai lời liền gánh lấy việc nổ súng nơi phố xá sầm uất, đối với tuần cảnh đánh hắn một gậy, cũng chỉ là trừng phạt nhẹ, không có đuổi tận gϊếŧ tuyệt, so với Tiền Đại Cường thì mạnh hơn nhiều.

Nếu Bùi Trạch Bật biết Diệp Nhất Bách thế mà so sánh hắn cùng tên cặn bã Tiền Đại Cường, thì đoạn “Hữu nghị” vừa mới nảy sinh của bọn họ tất nhiên sẽ lập tức phi hôi yên diệt ( bụi, gió thổi tro bụi bay đi không còn vết tích).

"Trời tối đèn tắt, chờ lên xe thì xem đi, trên cổ Diệp tiểu thư còn có vết thương, đừng đi vội, ta đi lấy xe lại đây".

" Cảm ơn". Diệp Nhất Bách nói.

Sau khi Bùi Trạch Bật đi xa, Diệp Nhàn không nhịn được mở miệng nói:" Nhất Bách, ngươi với Bùi cục này quen biết như thế nào? Quan hệ như nào?"

Miệng vết thương của Diệp Nhàn đã được Diệp Nhất Bách xử lý khẩn cấp qua, Hiện tại đã ngừng chảy máu, nhưng nói chuyện vẫn sẽ động đến miệng vết thương.

" Bởi vì có một lần ngoài ý muốn xảy ra, ta giúp thuộc hạ của hắn, chúng ta xem như bạn bè". Tuy rằng không biết hắn có nghĩ thế hay không.....

" Bạn bè". Diệp Nhàn nhìn Diệp Nhất Bách bộ dáng như đang nói một chuyện rất bình thường, không khỏi ngẩn ra.

Diệp gia là thế gia kinh doanh trà hương trăm năm, đối với Dương Tố Tân em gái của công vụ cục cục trưởng Hàng Thành, hận không thể coi nàng như Bồ Tát mà cung phụng. Triệu Tam gia, ông chủ tiệm cơm Tây, trên đường Nam Kinh phải tính đến nhân vật, đối với nội phân cục cục trưởng Tây Thành vẫn phải ngoan ngoãn đứng ở cửa nghênh đón.

Ở Hoa Quốc thì Thành phố Thượng Hải có địa vị rất cao cả, một cái trưởng phòng của Cục Cảnh Sát thành phố Thượng Hải, đi đến Hàng Thành thì cục trưởng Cục Cảnh Sát cũng phải tự mình chiêu đãi, huống chi vị này là Bùi cục.

Người như vậy là bạn bè với em trai? Diệp Nhàn cảm thấy thế giới này thật huyền huyễn (không thể tưởng tượng).

"Đô đô". Chính là vào thời điểm Diệp Nhàn đang suy nghĩ vài câu hỏi, xe của Bùi Trạch Bật dừng lại trước mặt bọn họ, " Đi lên đi, đại thiếu gia". Hắn cách của sổ xe hô lên.

" Chị, ngươi ngồi đằng sau". Diệp Nhất Bách giúp Diệp Nhàn mở của ghế sau trước, thấy Diệp Nhàn lên xe, sau khi đóng lại cửa xe, bản thân đi vòng lên ghế phụ lái ngồi xuống.

" Được, lên xe rồi, chuyển mặt qua đây ta nhìn xem". Diệp đại bác sĩ khuôn mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm miệng vết thương trên má trái Bùi xử. Thời đại này không có thuốc kháng sinh loại tốt, đến cả Hoàng Án cũng phải hai năm sau mới ra đời, dưới tình huống như vậy mà bị nhiễm trùng, xử lý sẽ rất phiền.

Bùi Trạch Bật:...........

" Thật sự không có việc gì..........Thật sự chỉ bị trầy da". Nhưng dưới ánh mắt nghiêm túc của Bùi Trạch bật, hắn vẫn không tình nguyện đem mặt xoay ra.

Theo thời gian tăng thêm, miệng vết thương trở lên sưng đỏ hơn, gậy cảnh chắc là hướng cằm Bùi Trạch Bật mà đánh, miệng vết thương nhìn khiến người ta sợ hãi, thực tế thì chỉ bị thương ngoài da, cho nên Bùi Trạch Bật không thèm để ý.

Nhưng Diệp Nhất Bách thấy rõ ràng, gậy cảnh đả thương Bùi Trạch Bật là được thiết kế, hơn nữa cây gậy này cũng không sạch sẽ gì, Tôn Thắng thời điểm vào quán ăn kia, tùy tiện đặt ở trên bàn đầy dầu mỡ, điều kiện vệ sinh thực phẩm đã ba mươi năm với cửa hàng có thể tưởng tượng là giống nhau.

Thế nhưng tại họa để lại nghìn năm, tỷ lệ nhiễm trùng uốn ván cực thấp, lấy trình độ tai họa của vị Bùi đại trưởng phòng này, vận khí (độ may mắn) chắc không tệ đến vậy.

" Biết rồi, Diệp đại bác sĩ". Bùi Trạch Bật một bên thuận tiện nói cho có lệ, một bên dẫm chân ga.

Xe hơi màu đen khởi động nhanh chóng, lái vào đường phố chen chúc dòng người, xe điện cùng xe kéo.

_______

Hẻm Kỳ Sơn, cửa ngõ nhỏ.

Hẻm Kỳ Sơn ở chỗ giao giữa nội thành Thượng Hải và pháp Tô Giới, cách sông Hoàng Phố không xa, nơi này nếu không phải là dân bản địa, nếu không chính là không mua nổi, không thuê nổi phòng ở Tô Giới, nhiều người mong cầu là người tiếp theo được ở hẻm Kỳ Sơn, hẻm nhỏ không sâu, từng nhà cúi đầu không thấy ngẩng mặt thấy, hầu như đều quen biết.

Diệp gia thuê chính là một đống chung cư nhỏ ở đầu ngõ, là người Pháp mua một đống nhà ở đầu ngõ cải tạo, lầu cao năm tầng, tám hộ sống, tầng dưới chót mở một tiệm bánh mỳ mùi hương có thể truyền đến thật xa.

" Diệp thái thái, nghe nói con trai ngươi thi đỗ Bộ Ngoại Giao nha, phải làm quan nha, không hổ là học sinh Ước đại".

Dưới một tàng cây lớn ở đầu hẻm, không ít người dọn ghế ngồi dưới tàng cây nói chuyện, có người nhìn thấy Trương Tố Nga xuất hiện, cười mở miệng nói.

" Bình thường ta đã thấy con trai Diệp gia không bình thường, ta nói mà, Bộ Ngoại Giao, thi không dễ nha, cái kia bộ môn kêu gì nhỉ, trực tiếp về làm ở trung ương cơ".

" Lợi hại như vậy à".

" Thì chả lẽ không phải, Diệp thái thái thật có phúc nha".

" Người ta là nhà dòng có học, ỏ Hàng Châu Diệp thái thái cũng là quan thái thái (vợ quan), vì Diệp tiểu thiếu gia mới đến Thượng Hải, đúng là không phụ tâm huyết".

Hàng xóm ngươi một câu ta một câu, Trương Tố Nga nghe mà lòng như hoa nở rộ.

" Nào có nào có, vận khí tốt, đều là vận khí tốt".

" Diệp thái thái thật là khiêm tốn, nhà ta mới có một mẻ cá, ngươi lát nữa mang về làm đồ cho tiểu thiếu gia ăn, bổ não".

" Nhà ta hôm nay mới có thịt bò, nhiều ăn không hết đâu, ngày mai đưa cho ngươi một ít".

Mặt Trương Tố Hoa đều sắp cười ra một đóa hoa, "Như này làm sao lại không biết xấu hổ".

Thường ngày hàng xóm đối với nàng không khách khí như vậy, đặc biệt là thời điểm nàng mới đến, Trương Tố Nga có một dung mạo mang tính công kích diễm lệ, lại là một mình mang hai đứa nhỏ, nam nhân trong ngõ nhỏ sẽ hỗ trợ vài lần.

Vì này, nhiều lời đồn đãi đều truyền ra tới, đoạn thời gian đó Trương Tố Nga nghĩ cũng không muốn nghĩ lại. Cũng may, hiện tại đều đã qua, nàng nghĩ đến phán ứng Diệp gia sau khi nàng truyền ra tin tức Diệp Nhất Bách thi đỗ Bộ Ngoại Giao, Trương Tố Nga không khỏi đem sống lưng càng thẳng.

Liền ở Trương Tố Nga thẳng sống lưng ngồi tiếp lấy ca ngợi cùng lấy lòng của các thái thái hàng xóm, một chiếc xe hơi ngừng cách ngõ không xa.

Diệp Nhất Bách cũng Diệp Nhàn từ trên xe xuống dưới.

" Đây không phải là con trai Diệp Gia cùng con gái lớn Diệp gia sao, làm quan chính là không giống trước nha, đều có xe chuyên dụng đưa đón". Các hàng xóm mắt sắc nhìn thấy hai người xuống xe.

Trương Tố Nga nghe thấy nhìn qua, " Kỳ lại, không phải nói là trường học hôm nay có hoạt động không trở về sao?" Miệng nàng thầm nói, nhưng chân lại không chậm, tạm biệt một tiếng với các hàng xóm, vội vội vàng vàng đi đến hướng Diệp Nhất bách cùng Diệp Nhàn.

Chỉ thấy Diệp Nhất Bách nói hai câu với Diệp Nhàn, Diệp Nhất Bách xoay người gõ cửa sổ xe hơi đen, không biết nói với người trong xe cái gì, hai phút sau, xe tắt lửa, từ vị trí điểu khiển đi ra một người con trai trẻ tuổi.

" Bách Nhi, không phải ngươi nhờ người nói hôm nay không trở về sao, như thế nào? Hoạt động ở trường kết thúc?" Trong mắt Trương Tố Nga căn bản không có người khác, giày cao gót bước vội lập tức Hướng Diệp Nhất Bách đi đến.

Hoạt Động trường học?

Diệp Nhất Bách lập tức phản ứng lại đây là cái cớ mà người ở Cục Cảnh Sát gúp hắn lấy, " Đúng vậy, hôm nay so với dự đoán kết thúc sớm hơn, mẹ, đây là Bùi xử, hôm nay con với chị trên đường trở về gặp lưu manh, may mắn hắn ra tay giúp đỡ".

" Gặp lưu manh? Con không sao chứ!" Sắc mặt Trương Tố Nga biến đổi, nắm lấy tay Diệp Nhất Bách không ngừng xem tới xem lui.

Diệp Nhất Bách nào đã bao giờ gặp được tình mẹ "Thâm trầm" như vậy, vội vàng nói:" Mẹ, hôm nay trường học có nhiều việc, con còn chưa ăn cơm chiều, con đói bụng".

Vừa nói ra lời này, Trương Tố Nga lập tức quên chuyện gì đã xảy ra, " Được được được, ta lập tức đi làm". Nói xong, thế nhưng trức tiếp hướng trong nhà chạy.

Diệp Nhàn đứng một bên nhìn thấy thế, sờ cổ chính mình, trong mắt hiện lên một tia châm chọc.

Diệp Nhất Bách đem biểu cảm Diệp Nhàn thu hết vào trong mắt, trong lòng thở dài, sự tình trung gian của hai mẹ con này, không phải một hai câu là có thể nói hết, hắn nhẹ vỗ bả vại Diệp Nhàn," Chị, đi lên đi. Ta giúp ngươi và Bùi xử băng bó một lần nữa".

Diệp Nhàn liếc mắt nhìn Diệp Nhất bách một cái, gật đầu.

Mười lăm phút sau, phòng khách Diệp gia.

Diệp Nhất Bách dùng cồn i-ốt tiêu độc giúp hai người, Bùi trạch Bật nhìn bộ dáng Diệp Nhất Bách hận không thể đổ hết nửa bình cồn i-ốt lên mặt hắn, không nhịn được mở miệng nói:" Bác sĩ Diệp, phạm vi miệng vết thương của ta ớn như vậy sao?" Không biết còn tưởng nửa khuôn mặt của hắn bị dủy dung đâu.

Diệp Nhất Bách đem trên tay khối bông thứ ba thấm đẫm cồn i-ốt rượu sát trùng vứt sang một bên," Ngại quá, thói quen".

Thói quen tiêu độc của bác sĩ khoa ngoại đều tương đối tục tằng, phòng giải phẫu, tiêu chuẩn phạm vi tiêu tộc là xung quang khu giải phẫu 15-20 centimet, nhưng thực tế thao tác của bác sĩ khoa ngoại chỉ nghiêm hơn chứ không giảm, thậm chí có vị bác sĩ sau vài cuộc giải phẫu đã có thể dùng hết một lọ povidone.

Dùng băng gạc giúp Bùi Trạch Bật băng bó miệng vết thương xong, Diệp Nhất Bách hài lòng gật đầu, " Ba ngày sau, lại đến đây thay thuốc một lần, mấy ngày nay đừng chạm vào nước, không được thức đêm, không ăn đồ dầu mỡ cay độc. Nếu cảm thấy mệt mỏi, đầu choáng váng, đau đầu, nhai nuốt không có sức hoặc là cơ bắp có bệnh trạng căng cứng, lập tức đến bệnh viện".

Bùi Trạch Bật: "Đã biết, đại bác sĩ".

Diệp Nhàn kỳ quái nhìn hỗ động (cảm ứng lẫn nhau) của Diệp Nhất Bách với Bùi Trạch Bật, Bùi cục trưởng vì sao lại gọi Nhất Bách là bác sĩ Diệp?

" Chị, miệng vết thương của chị nhỏ, đã ngừng chảy máu, dùng băng gạc khô ráo bao quanh một đêm, ngày mai có thể kết vảy, sẽ không để lại sẹo".

Diệp Nhàn gật đầu, nàng không để ý cái này.

Khi mấy người họ nói chuyện, Trương Tố Nga cũng bưng sủi cảo ra tới, " Trong nhà cũng không có gì khác, các ngươi cứ ăn lót bụng trước, Bùi xử, hôm nay thật may nhờ có ngươi".

" Bùi xử, tên của ngươi rất thú vị a, nghe như là quan lớn, ngụ ý tốt!"

Hóa ra là chưa nói rõ thân phận của người ta, khóe miệng Diệp Nhàn hiện lên tia cười lạnh.

" Bùi xử là trưởng phòng Cục Cảnh Sát thành phố Thượng Hải, cho nên kêu là Bùi xử". Diệp Nhàn mặt lạnh mở miệng nói.

Trưởng phòng Cục Cảnh Sát thành phố Thượng Hải?! Liền so với cục trưởng thấp hơn một bậc!

Trương Tố Nga sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, " Nguyên lai là Bùi xử trưởng a, ngài tuổi còn trẻ như vậy đã là trưởng phòng nha, thật đúng là nhìn không ra. Này thế nhưng không phải, cũng không biết khách quý đến cửa, cũng không chuẩn bị cái gì. Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, hàng xóm cách vách còn có ít thịt bò, ngài từ từ, ta đi lấy luôn đây".

Nói xong, cũng không chờ ba người nói chuyện, vội vàng chạy ra cửa.

Bài Trạch Bt không khỏi bật cười, một nhà ba người này thật kỳ quái, vộng cái vong ân phụ nghĩa, ân cứu mạng nói quên là quên, một cái không nói nghĩa khí, vì em trai có thể tùy tiện đẩy người khác ra chắn đao, đến nỗi vị thái thái này, Bùi xử cùng Bùi xử trưởng, chính là hai cái đãi ngộ hoàn toàn bất đồng, chậc.....

" Bùi xửa, Bách Nhi nói với ta, nếu không có ngài, A Nhàn của chúng ta liền gặp phải họa lớn, ngại đúng là đại ân nhân của chúng ta".

" Bùi xử, ngài năm nay bao nhiêu tuổi a? A, tầm tuổi này vừa lúc đối xứng với A Nhàn, ngươi đừng nhìn chúng ta bây giờ như vậy, nhưng ở Hàng Thành, Diệp gia chúng ta là người có uy tín cùng danh dự, A Nhàn cũng là tiểu thư đại gia".

........

Trương Tố Nga nhìn Bùi Trạch Bật là càng nhìn càng vui vẻ, Diệp gia không phải đem Trương Tố Tân em gái cục trưởng công vụ cục thành bảo bối sao, nàng làn Diệp Nhàn gả cho cái trưởng phòng, tuổi trẻ như thế đã là trưởng phòng, lại thêm hai năm có khi là cục trưởng, chẳng lẽ lại so cái em giáo cục trưởng Dương Tố Tân không bằng?

" Bang!" Diệp Nhàn cầm chén hung hăng nện lên bàn, mặt vô biểu tình đứng dậy đi lên phòng, của phòng cùng khung cửa va vào nhau, phát ra tiếng vang thật mạnh.

Trương Tố Nga theo thanh âm đóng cửa mà thân mình run rẩy, sắc mặt nàng đỏ lên, " Này.......Đứa nhỏ này".

Bùi Trạch Bật thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lấy cớ Cục Cảnh Sát có việc đứng dậy phải đi, ra khỏi cửa nhà Diệp gia nháy mắt, hắn cho rằng mình lập một cái FLAG, hắn tuyệt đối sẽ không bước vào cửa nhà này một bước!

Sau khi Bùi Trạch Bật rời đi, Trương Tố Nga thu dọn chén đũa vào bếp, Diệp Nhất Bách có chút do dự, gõ vang cửa phòng Diệp Nhàn.

" Cốc cốc cốc"

Không có phản ừn.

" Cốc cốc cốc".

Ước chừng sau một phút, cửa phòng Diệp Nhàn mở ra một khoảng nho nhỏ, "Vào đi".

Đôi mắt Diệp Nhàn hơi đỏ, có lẽ vừa mới khóc xong.

Đối mặt với gương mặt cường đại không đổi sắc của nữ nhân hào kiệt, lại vì vài câu nói của Trương Tố Nga mà trộm khóc ở trong phòng, trong lòng Diệp Nhất Bách nhẹ nhàng thở dài.

Hắn đi vào phòng.

Phòng Diệp Nhàn rất sạch sẽ, thậm chí có thể nói là không có hơi người mấy, ở trong trí nhớ của nguyên chủ, ở tiệm cơm Tây Diệp Nhàn làm có ký túc xá, bởi vậy nên về nhà rất ít.

Diệp Nhất Bách nhìn quanh bốn phía, trong phòng cũng chỉ có chiếc ghế dựa trước bàn trang điểm, hắn đem ghế dựa thay đổi theo phương hướng mỗi người, ở trên mặt ghế ngồi xuống.

" Chị, tiệm cơm Tây bên kia đừng đi nữa". Hắn trực tiếp mở miệng nói.

" Hôm nay chị cũng thấy được, nếu không có Bùi xử ở đó, sự tình sẽ phát triển thành nông nỗi gì, ta chính mình có thể lập tức kiếm tiền, có thể gánh vác chi phí sinh hoạt cùng học phí của chính mình, ngươi không cần vất vả như thế".

Diệp Nhàn ngẩng đầu có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ rằng em trai từ trước đến nay của mình sẽ nói với nàng như vậy, hóa ra nàng trả giá vẫn có người nhìn thấy, chua xót đồng thời cũng có chút vui mừng.

" Bách Nhi, bắt đầu từ lúc còn nhỏ, ta đã biết, chúng ta không giống nhau, ngươi là nam, ta là nữ, ngươi là trưởng tôn Diệp gia, mà ta là đồ dư thừa".

Diệp Nhàn cũng đi đến mép giường ngồi đối diện Diệp Nhất Bách.

" Rời đi tiệm cơm Tây thì có thể làm gì? Giống như mẹ dựa vào nagm nhân bố thí phí sinh hoạt? Vân là đi học? Đi học, lúc học xong thì sao? Dương Tố Tân nàng ta không phải cũng là học sinh đại học Yến Kinh, nhóm nữ sinh viên đầu tiên, rất có mặt mũi nha, nhưng cuối cùng vẫn bị nhốt trong nhà, cùng mẹ đua nhau sinh con trai?"

" Lại nói tiếp hiện tại, nàng coi là Diệp thái thái, là vợ Diệp Quảng Ngôn, là em gái cục trưởng cục công vụ, còn có ai nhớ nàng là nhóm đầu tiên nữ sinh đại học Yến Kinh, thậm chí thành tích còn giỏi hơn cả Diệp Quảng Ngôn".

Nói tới đây, trên mặt Diệp Nhàn lộ ra tia không cam lòng (không phục), " Không phải nói nam nữ đều bình đẳng sao, chẳng lẽ ta chỉ có một con đường là lấy chồng?"

" Sự việc hôm nay làm loạn đến như vậy, ngày mai tất cả mọi người trên đường Nam Kinh sẽ biết sau lưng ta là Bùi xử trưởng, loại sự tình như Tiền Đại Cường sẽ không xảy ra nữa. Triệu Tam gia hiện tại đang trù bị sẽ đóng phim điện ảnh, có rất nhiều tranh giành nữ chính, vốn là không đến lượt ta, nhưng trải qua việc ngày hôm nay, vậy không chắc chắn".

Thời điểm nói đến đây, ánh mắt Diệp Nhàn sáng quắc nhìn về phía Diệp Nhất Bách, " Cho nên Bách Nhi, ta muốn thử xem, thử xem cách sống khác biệt này".

Diệp Nhất Bách hoàn toàn bị lời nói của Diệp Nhàn làm trấn động, này........ Xem như phụ nữ dân quốc thức tỉnh?