Chương 37: Sóng gió

Lương Hải không kiên nhẫn nói vài câu với Tống Thoan đuổi cô ta đi.

Hàn Như tắm xong đi ra Lương Hải đang xếp quần áo vào tủ giúp cô.

“Sao lên sớm vậy không mời vợ cũ ở lại một đêm à.”

Lương Hải cả người nổi da gà nhìn Hàn Như.

“Anh còn đang phải giúp vợ anh xếp quần áo.”

Hàn Như không đáp lại, thái độ Lương Hải như này đã ngoài dự đoán của cô rồi Tống Thoan và Lương Hải là thanh xuân là tuổi trẻ, là tình yêu khắc cốt ghi tâm.

Sáng Hôm sau Hàn Như vẫn đang ngủ trong lòng Lương Hải, điện thoại đã liên tục đổ chuông.

“Alo.” Hàn Như miễn cưỡng trả lời.

“Chị có chuyện rồi chị mở hot search xem đi.” Tiểu Bình sốt ruột nói.

Hàn Như không hiểu chuyện gì mở hot search không ngờ cô lại nên hot search với hàng ngàn bình luận công kích.

“Nguyễn xán tiểu tam được bao nuôi có quan hệ bất chính với Chủ tịch Lương Hải, Nguyễn Xán là nguyên nhân khiến Chủ tịch Lương bỏ chính thất.”

Hàn Như đọc nội dung tay chân cũng lạnh đi, quá khứ của Hàn Như bị đào bới kể cả chuyện cô và Lương Hải phát sinh quan hệ lần đầu tiên cũng được kể tường tận.

Chậu nước bẩn này chỉ hất lên cô người trong cuộc là Tống Thoan và Lương Hải lại trong vai đáng thương vô tội.

Lương Hải dụi mắt ôm lấy eo Hàn Như đang xem điện thoại đến thất thần.

“Sao dậy sớm vậy em.”

Hàn Như quay người đẩy Lương Hải hai mắt rưng rưng ném điện thoại vào ngực anh.

“Anh tự xem đi.”

Nói xong muốn xuống giường, Lương Hải vội ôm chặt Hàn Như vào lòng vừa ôm cô vừa mở xem hot search.

Càng đọc Lương Hải càng bốc hỏa nếu nói chuyện này không liên quan đến Tống Thoan có đánh chết anh cũng không tin.

Lương Hải an ủi Hàn Như nói chuyện này anh sẽ giải quyết muốn cô tin tưởng anh, Hàn Như không nói gì xem như cảm thụ sự quan tâm của anh, không phải cô không tin Lương Hải nhưng cô có cách giải quyết riêng của mình.

Lương Hải vừa ra ngoài Hàn Như đã gọi điện cho Tiểu Bình.

“Chị muốn mở họp báo em chuẩn bị đi chiều mai chúng ta sẽ mở họp báo.”

Hàn Như cúp máy điện thoại đã đổ chuông, số máy lạ Hàn Như chần chừ nhưng vẫn quyết định nghe máy.

“Alo.”



“Như là anh đây.” Tôn Thất nhẹ nhàng gọi Hàn Như.

“Anh có khỏe không, Tôn Lượng thế nào.”

“Bọn anh vẫn ổn, Tôn Lượng và anh đang ở thành phố A bọn anh đến gặp e có được không.”

Hàn Như vui mừng đồng ý cô cũng có ý định vài tháng nữa có chuyến công tác ở mỹ sẽ qua thăm Tôn Lượng không ngờ nhóc con lại về thăm cô trước.

Hàn Như ở nhà đợi chừng nửa tiếng hai bố con Tôn Thất đến biệt thự, Tôn Lượng thấy Hàn Như thì vui vẻ nhào vào lòng cô miệng ngọt nào gọi mami.

“Như anh đọc báo rồi việc này em tính sao.”

“Em có cách giải quyết rồi anh đừng lo.”

Tôn Thất không tin cô có cách giải quyết Tống Thoan, anh biết Tống Thoan ích kỷ thế nào Hàn Như lương thiện như vậy không phải là đối thủ của cô ta vậy thì chuyện này cứ để anh giải quyết vậy.

Tôn Thất nhìn Hàn Như âm thầm ra quyết định anh nhất định phải bảo vệ người con gái trước mắt, nhắn tin cho trợ lý anh muốn họp mở họp báo ngay trong ngày hôm nay.

Tôn Thất ngồi một lúc rồi rời đi.

Họp báo tập đoàn Lượng.

Tôn Thất ngồi vị trí trung tâm bên cạnh là Tôn Lượng vuốt tóc Tôn Lượng trong lòng anh cũng khó chịu không kém, có những chuyện anh mong Tôn Lượng mãi mãi không biết.

“Xin chào các vị,

Cảm ơn các vị đã có mặt ở đây ngày hôm nay, tôi mở cuộc họp báo này không phải với tư cách là tổng giám đốc tập đoàn Lượng.”

Tôn Thất nghỉ một chút ánh mắt dịu dàng nhìn sang Tôn Lượng.

“Ngày hôm nay tôi ngồi đây với tư cách là một người bạn của Nguyễn Xán, tôi muốn đính chính chuyện Nguyễn Xán là người thứ ba.”

“Tông Thoan và chủ tịch lương kết hôn trong thời gian đó Tông Thoan nɠɵạı ŧìиɧ với tôi không lâu sau có thai Tôn Lượng, Chủ tịch Lương biết chuyện lên bọn họ ly hôn.

Chủ tịch Lương đến với diễn viên Nguyễn Xán sau khi bọn họ ly hôn.

Tống Thoan sinh Tôn Lượng song bất chấp sĩ diện bỏ rơi con mình muốn nối lại tình xưa với chủ tịch Lương.”

Phóng viên có mặt kinh ngạc không kém bọn họ cũng không thể ngờ người bị hại lại là loại người đó nhưng cũng không thể nghe một phía từ Tôn Lượng.

“Xin hỏi những lời anh nói có chứng cứ không.”

Tôn Lương bình Tĩnh gật đầu.

“Các vị trước mặt các vị là báo cáo giám định ADN của tôn Lượng và Tống Thoan, cũng có giấy chứng sinh của Tống Thoan năm đó.”



Hàn Như biết truyện vội vàng đến họp báo Tôn Thất vì sao lại làm vậy Tôn Lượng đã lớn cũng hiểu truyện chỉ sợ sau này sẽ có ám ảnh tâm lý.

Tống Thoan xem trực tiếp không nghĩ đến hậu quả chạy đến hội trường họp báo.

Tống Thoan vừa đẩy cửa bước vào thì Hàn Như cũng vừa tới, Tống Thoan chạy đến chỗ Tôn Thất không nói gì tát thật mạnh vào mặt anh.

“Tôn thất anh là đồ khốn nạn năm đó là anh ép buộc tôi.”

Tôn Thất cười nhạt ngón tay cái lau khóe miệng.

“Cô Tống khi đó Tôn Thất tôi là chàng trai nghèo lấy gì để ép buộc Tống tiểu thư đây, cô Tống đừng hất nước bẩn lên người tôi.”

Tông Thoan không ngờ Tôn Thất dám làm vậy với cô, Tôn Lượng lẫy giờ ngồi im bỗng dưng bật khóc.

Hàn Như đứng ở góc khuất thấy Tôn Lượng khóc thì đau lòng vô cùng cô không màng ống kính chạy lên khán đài ôm lấy Tôn Lượng vào lòng che hết ống kính của phóng viên.

Tôn Thất nhìn Hàn Như ôm Tôn Lượng trong lòng cũng yên tâm vài phần chỉ là cô quá mức lương thiện nếu cô không xuất hiện thì mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, cô gái ngốc này bao giờ mới biết bảo vệ mình đây.

Phóng viên ở đó lúc trước vẫn còn tin tưởng Tôn Thất bây giờ lại có chút dao động.

“Tôn tổng anh với Nguyễn Xán có vẻ như rất thân.”

“Đúng vậy cô ấy là người đã giúp tôi có được như ngày hôm nay, tôi nói với các vị dựa trên bằng chứng còn chuyện của tôi và Nguyễn Xán là chuyện riêng tôi không muốn đề cập đến.”

Tông Thoan càng nghe càng trống rỗng vì cái gì Hàn như lại có tất cả những gì cô mong muốn, không cô không cam tâm.

“Các vị cô ta 18 tuổi đã dùng mưu kế để bò lên giường Lương Hải.”

“Cô có chứng cứ gì để chứng minh cô ấy bỏ thuốc tôi.” Lương Hải lạnh nhạt một tay đút túi một tay cầm micro của phóng viên từ cửa bước vào.

Bên dưới phóng viên bắt đầu thì thầm Nguyễn Xán này quả thật có mặt mũi xung quay cô ấy toàn là tinh anh của thành phố A.

“Các vị tôi yêu Nguyễn Xàn từ rất lâu rồi là tôi không hiểu rõ lòng mình để người ta ly dán làm cô ấy tổn thương, ở đây với tư cách là người trong cuộc tôi khẳng định với các vị không có chuyện Nguyễn Xán bỏ thuốc tôi, chỉ cần cô ấy nói muốn tôi sẵn sàng phối hợp làm gì có chuyện phải bỏ thuốc.”

Lương Hải nói xong bỏ micro lại bàn tiến đến ôm Hàn Như với Tôn Lượng vào lòng che chở cho bọn họ.

Tôn Lượng khóc một hồi được Hàn Như ôm vào lòng cũng can đảm hơn nhiều dãy dụa từ trong lòng Hàn Như xuống dưới, chạy về phía Tôn Thất cầm micro giọng nói non nớt vang lên.

“Con là Tôn Lượng cô ấy là mẹ của con ông nội nói cô ấy không muốn sinh con lên từ khi còn rất nhỏ cô ấy đã bỏ rơi con, là mami thấy con đáng thương lên đã nhặt chúng con về nuôi, Cô ấy mắng mami con cô ấy mới là người xấu.”

Lời cậu nhóc nói làm những người có mặt có chút đau lòng một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy chứng tỏ đã được dạy dỗ rất tốt.

Họp báo kết thúc Hàn Như ôm lấy Tôn Lượng không muốn buông Tôn Thât nhìn cô mỉm cười.

“Như anh phải về rồi nếu bên này có vấn đề gì thì hãy nhớ nửa vòng trái đất bên kia vẫn có một mái nhà chờ em.”

Lương Hải vui không nổi có người vẫn thương nhớ vợ anh thì anh vui thế nào được đây.