Đến tối Hàn Như cố ý ăn thật chậm kéo dài thời gian không muốn ở chung phòng với anh, hơn 9h Lương Hải cưỡng ép Hàn Như lên phòng ngủ.
"Như em có người khác ngoài anh sao "
Hàn Như coi như không nghe thấy Lương Hải nói gì một mực giữ im lặng.
"Anh không ép buộc em nữa, Hàn Như mai em đi cùng anh nhé, anh muốn mua một mảnh đất ở nghĩa trang phía tây thành phố."
Lương Hải bình tĩnh nói như đang hỏi ý kiến Hàn Như, Cô điên mất thôi từ tối đến giờ cứ mỗi lần cô nói đến chuyện ngủ riêng là Lương Hải lại nghĩ đến chuyện tự tổn thương mình.
Được tôi đây không nói thì anh cho là tôi dễ ức hϊếp phải không.
"Anh muốn mua đất có phải không, tôi sẽ chuyển ra ngoài ngay bây giờ anh muốn mua mấy mảnh thì tùy."
Nói xong muốn bước xuống giường nhưng Lương Hải lại nhanh hơn cô một bước.
Anh đi chân trần bước nhanh về phía cửa sổ, không cảm xúc mở cửa rồi nhìn Hàn Như đang bất động trên giường.
"Em nghỉ xem nếu anh nhảy từ đây xuống có làm em sợ không nhỉ."
"Khoan đã Lương Hải anh bình tĩnh lại được không."
Hàn Như đã gấp muốn chết, cô sai rồi anh đang có bệnh tuyệt đối không nên kí©h thí©ɧ anh là cô sai rồi.
"Em buồn ngủ quá anh đóng cửa sổ lại đi được không."
Lương Hải nhìn cô gấp gáp trong lòng có chút vui, cô quan tâm anh lo cho anh tức là cô vẫn yêu anh.
Từ Từ bước về phía giường ôm lấy Hàn Như, mặc kệ phản kháng Lương Hải gấp gáp hôn lên môi cô.
Lúc đầu nhẹ nhàng càng về sau càng mất kiểm soát bàn tay của Lương Hải không biết từ lúc nào đã luồn vào trong áo Hàn Như.
"Hàn Như anh yêu em."
căn phòng ngày càng nóng lên, tiếng thở gấp của người đàn ông đến quá nửa đêm mới có thể dừng lại.
Sáng hôm sau Hàn Như tỉnh lại trong lòng Lương Hải cả đau ê ẩm nhất là vùng eo, nhớ lại tối hôm qua bất lực nhìn sang người đàn ông bên cạnh trong lòng ngổn ngang vốn là muốn vạch rõ ranh giới với anh nhưng bây giờ mọi chuyện làm cô bối rối.
Nhẹ nhàng giường làm vệ sinh cá nhân hoảng hơn 8h Hàn Như xuống nhà Tiểu Binh đang gật gù đợi cô.
"Chị."
Hàn Như gật đầu cười, hai người ngồi một lúc đang chọn kịch bản cho bộ phim mới của Hàn Như Lương Hải từ trên tầng chạy xuống.
Hậm hực nhìn Hàn Như trong lòng không thoải mái.
"Em dậy sớm vậy làm gì."
Hàn Như bây giờ trong lòng ngổn ngang điều duy nhất cô muốn bây giờ là tránh Lương Hải càng xa càng tốt.
Chọn đại một kịch bản Hàn Như đưa cho Tiểu Bình bảo cô chuẩn bị ký hợp đồng.
Lương Hải nheo mắt nguy hiểm nhìn Hàn Như, muốn đi xa như vậy là cô đang trốn anh.
"Trương Hàn đi cùng tôi đi mua đất."
Hàn Như bực mà không thể nói coi như cô thua rồi.
"Lương Hải em muốn nói chuyện với anh."
"Em nói đi" Lương Hải vừa nói vừa ôm lấy Hàn Như.
"Anh có thể đừng hơi một tí là đòi sống đòi chết có được không."
Lương Hải không phản ứng anh từ chối cho ý kiến, nghịch lọn tóc Hàn Như.
Hàn Như nói mãi cũng không thấy Lương Hải trả lời, cũng lười nói với anh.
Gạt tay Lương Hải muốn đi lên phòng tình cờ điện thoại của Lương Hải lại đổ chuông.
Hàn Như ngồi cạnh màn hình hiển thị là Tống Thoan, làm cô có chút bối rối.
Hàn Như tỏ ra không biết đứng dậy đi vào phòng bếp, sắc mặt kém đi vài phần Tống Thoan mãi là một vết thương trong quá khứ của Hàn Như.
Lương Hải đã từng vì cô ấy mà điên cuồng phần tình cảm sâu đậm của anh dành cho Tống Thoan làm cô không đủ tự tin.
Lương Hải sau khi nghe điện thoại cũng không có phản ứng gì chỉ nhàn nhạt nói vài câu, Hàn Như hỏi ai gọi Lương Hải chỉ nói là đồng nghiệp.
Anh vốn không có ý gì chỉ là không muốn Hàn Như nghĩ lung tung.
Cuối hè Hàn Như cũng chọn được một chương trình thực tế quay ở nhật bản ngày mai sẽ bay.
Buổi tối lúc xem tivi Hàn Như mới nhớ ra máy ảnh của cô bị hỏng chưa kịp mua.
"Lương Hải anh có máy ảnh không cho em mượn."
Lương Hải đang mải xem tài liệu gật đầu nói ở trong két sách phòng sách có một cái bảo cô tự vào xem còn dùng được không vì lâu rồi anh không dùng.
Hàn Như mở két sắt bên trong có một cái máy ảnh hơi cũ nhưng là loại tốt nhìn qua giá cả chắc cũng không rẻ.
thử cắm sạc một lúc mở nguồn vẫn còn dùng được Hàn Như thử máy một chút, kiểm tra lại ảnh vừa chụp Hàn Như tình cờ thấy bên trong có rất nhiều ảnh, của Tống Thoan thời còn trẻ.
Trái tim có chút đau đớn cũng không xem thêm cắm cáp sạc liên kết với máy tính, chọn một bức ảnh Tống Thoan cười tươi nhất mở lên màn hình.
Trở lại sô pha Lương Hải vẫn còn đang xem tài liệu ngẩng đầu hỏi Hàn Như.
"Em lấy được chưa."
"Được rồi đang sạc tý anh xem giúp em xem còn dùng được không."
Hàn Như nói xong tắt tivi lên phòng, nếu ngày mai anh xoá hết ảnh Tống Thoan thì cô sẽ coi như không có gì bỏ qua cho Lương Hải lần này.
Lương Hải xem thêm một lúc cũng cất hồ sơ lên phòng sách kiểm tra lại máy ảnh giúp Hàn Như.
Nhìn ảnh trong máy tính mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, xoá hết cũ Lương Hải cất máy ảnh cùng sạc vào vali cho cô.
Hàn Như vẫn chưa ngủ đang nằm xem điện thoại Lương Hải vào phòng động tĩnh cũng không nhỏ.
"Như anh không còn ý gì với Tông Thoan cả, máy ảnh đã lâu anh không động tới cũng không nhớ bên trong có gì."
Hàn Như chỉ ậm ừ coi như đồng ý, Lương Hải lên chuẩn bị lên Giường Hàn Như không nhanh không chậm nói.
"Hôm nay em muốn ngủ một mình anh qua phong khách "
Lương Hải không đồng ý mai cô đi đến cả tuần, hôm nay anh phải lấy chút phúc lợi mới đúng chứ mặc kệ hàn như làm mình làm mẩy Lương Hải vẫn nằm cạnh cô.
"Có lẽ phải lấy thêm chút đồ lần này quay song em sẽ qua châu phi làm thiện nguyện vài tháng."
Lương Hải nghe cô nói vậy chỉ đành ngậm ngùi ôm gối sang phòng khách để cô bớt giận.