Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây

Chương 51

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Diệc Hàm vội chạy đến gần anh, dựa gần vào anh rồi ngồi xuống, mùi hương đặc trưng của phụ nữ tràn ngập ở xoang mũi Lục Nhất Phương, thế mà anh lại cảm thấy đáng xấu hổ khô nóng, đầu có chút mơ hồ, nhìn mọi thứ quay cuồng.

Anh hất hất đầu, đem Thẩm Diệc Hàm đẩy sang bên cạnh, nỗ lực để bản thân bình tĩnh lại, “Cô tránh xa tôi ra một chút.”

Thẩm Diệc Hàm lại giống như không có xương cốt, quấn lấy cánh tay anh, kiều diễm nói: “Nhất Phương, anh đẩy người ta mạnh thế làm gì?”

Lục Nhất Phương nhíu mày, ổn định tinh thần, lại lần nữa đem cô ta đẩy ra, “Tôi đi trước.”

Nếu không đi, anh sợ không khống chế được chính mình, chính mình chưa bao giờ xuất hiện loại tình huống này, tuy rằng không thể uống rượu, nhưng tuyệt không khô nóng như vậy, xuất hiện loại tình huống này, nhất định là Thẩm Diệc Hàm động tay chân.

Thẩm Diệc Hàm cũng đứng lên, cố ý vô tình dán lên trên người anh, “Nhất Phương, anh uống say, em đưa anh về.”

“Cút ngay!” Lục Nhất Phương cuối cùng không khống chế được cảm xúc, lớn tiếng quát.

Thẩm Diệc Hàm nhìn bốn phía chung quanh, còn may hiện tại người đến ăn không nhiều lắm, bằng không cô ta thật sự không có dũng khí tiếp tục làm chuyện này, cô ta tiếp tục kiên nhẫn nói: “Nhất Phương, em đỡ anh đi trên lầu nghỉ ngơi, chỗ này do bạn em mở, có để một phòng cho em nghỉ ngơi.”

“Tôi không cần! Buông ra!”

Lục Nhất Phương cố nén nội tâm khô nóng, hỏi: “Làm như vậy đối với cô tốt cái gì?”

Thẩm Diệc Hàm dính sát vào anh hờn dỗi nói: “Tốt sao, là em có được anh.”

Tay cô ta ở trên lưng Lục Nhất Phương nhẹ nhàng vu0t ve, ngực mềm thịt không ngừng k1ch thích chạm vào cánh tay Nhất Phương, anh bị tra tấn muốn phát điên.

“Đầu cô cho chó ăn sao?” Lục Nhất Phương khó thở, “Cô thật sự hết thuốc chữa!”

“Chỉ cần em mang thai, ba em sẽ để anh ở lại bệnh viện, mà em cũng có thể có được anh.” Thẩm Diệc Hàm cười thật tươi, nguyện vọng nhiều năm như vậy sắp thành hiện thực, giọng cô ta nũng nịu như véo được ra nước, “Đi, Nhất Phương, em đỡ anh đi nghỉ ngơi.”

Lục Nhất Phương lúc này đã là có chút hôn mê, anh ra sức cắn đầu lưỡi, duy trì tỉnh táo, một bên đẩy Thẩm Diệc Hàm, nhưng Thẩm Diệc Hàm giống như cùng dính ở trên người anh vậy, mặc kệ anh đẩy như thế nào, cũng đẩy không ra. Những người ở bên ngoài nhìn thấy, hai người đang v3 vãn đánh yêu, ai cũng sẽ không nghĩ đến anh - một người đàn ông sẽ bị hạ thuốc!

Khi hai người giằng co, một đôi nam nữ trẻ tuổi đi tới, rõ ràng là Liễu Manh Manh cùng ông chủ lòng dạ độc ác - Chu Khâm.

Liễu Manh Manh vừa vào cửa thấy được Lục Nhất Phương, tức khắc tức giận từ trong lòng bùng nổ, hay lắm! Ăn trong chén, ngó trong nồi, cẩu nam nữ!

Cô ấy đem túi xách trong tay nhét vào tay Chu Khâm bên cạnh, hung hăng nói: “Anh chờ em một chút, em phải đi bắt gian!”

Một tay Chu Khâm kéo cô ấy trở về, nhíu mày, hỏi: “Không muốn ăn cơm?”

Liễu Manh Manh quay đầu lại trừng anh ấy, “Còn ăn cái gì ăn! Sân sau của chị em nhà em bị cháy! Tự anh đi ăn đi, em phải đi xử lý đôi cẩu nam nữ!”

Nói xong, muốn đi về phía trước thì bị Chu Khâm kéo lại, Liễu Manh Manh có chút tức giận. Chu Khâm lộ vẻ mặt không kiên nhẫn nhưng vẫn đi theo.

Liễu Manh Manh tiện tay kéo cầm một ly nước, vọt tới hắt lên mặt của Lục Nhất Phương, hô to: “Lục Nhất Phương, không nghĩ ra, anh còn có năng lực lớn đến như vậy ha?”

Liễu Manh Manh mỉm cười, nhìn quét qua hai người này, lời nói đều là từ kẽ răng nhả ra, “Chuyện rõ ràng như vậy, không thể là hiểu lầm chứ?”

Lục Nhất Phương bị nước lạnh tạt vào mặt, tỉnh táo hơn không ít, cô gái trước mắt này, anh có quen,bạn của Tiểu Cát, anh đang muốn mở miệng, Thẩm Diệc Hàm giành trước nói: “Con mụ điên từ đâu nhảy ra cắn người vậy hả!”

Chu Khâm trầm mặt xuống, đem Liễu Manh Manh kéo lại phía sau, “Này không phải thiên kim nhà viện trưởng Thẩm sao? Trùng hợp như vậy?”

Thẩm Diệc Hàm tức khắc hoảng loạn, ở chỗ như thế này sao có người quen cô ta? Cô ta nhìn về phía hai người Liễu Manh Manh, chỉ cảm thấy Chu Khâm rất quen mắt, lại nghĩ không ra đã gặp qua nơi nào. Chỉ một lát sau, cô ta duy trì nụ cười lịch sự nhìn về phía Chu Khâm, “Chúng ta quen nhau sao?”

“Ở tiệc rượu gặp qua một lần, cao quý như tiểu thư Thẩm nên rất dễ quên cũng đúng, lúc ấy em họ tôi đặc biệt vì cô để lại một gian phòng trên lầu của khách sạn,muốn để cô khi đi làm thời gian nghỉ ngơi.” Chu Khâm thong thả nói, khiến trong lòng Thẩm Diệc Hàm hoảng sợ.

Cô ta không nghĩ tới, người này lại là chủ tịch tập đoàn Chu thị và là khách quý của buổi mạc của một bữa tiệc từ thiện,, thế nhưng lại ở chỗ này gặp phải! Cô ta cười gượng nói: “Hóa ra là Chu tổng, may mắn gặp được anh ở đây!”

Chu Khâm cười nói, “Em trai tôi nếu là biết cô ở chỗ này, khẳng định rất vui.”

Nói xong, anh ấy lấy điện thoại, không đến ba phút, Tạ Xa Tinh như tên bắn từ bên trong chạy ra, cười ha hả đi tới, chào hỏi: “Anh, sao anh lại tới đây?”

“Đi ngang qua nơi này, ăn một bữa cơm.” Chu Khâm ngắn gọn trả lời.

Tạ Xa Tinh cười cười, ánh mắt sớm đã chuyển hướng Thẩm Diệc Hàm, “Thẩm tiểu thư, tới nơi này cũng không gọi tôi một tiếng, hôm nay nhất định phải cho tôi một cơ hội để tôi chiêu đãi cô một bữa.”

Tạ Xa Tinh lại chuyển hướng Lục Nhất Phương, dò hỏi, “Vị này chính là?”

“Đồng nghiệp.” Thẩm Diệc Hàm lạnh nhạt cười nói, những người này đều là người lớn, vừa thấy là biết anh đang bị bệnh gì, lại bổ sung nói: “Anh ấy có chút không thoải mái, tôi đang muốn đem anh ấy lên lầu nghỉ ngơi một chút.”

“Được được được, để tôi gọi người giúp một chút.” Tạ Xa Tinh nhìn trên bàn hai người, cũng chưa có đυ.ng vào đồ ăn, còn nói thêm: “Thẩm tiểu thư còn chưa dùng cơm? Đúng lúc, tôi cũng còn chưa có dùng, mời Thẩm tiểu thư hôm nay nhất định phải nể mặt.”

Nói đến thế này, Thẩm Diệc Hàm không dám từ chối, trong lòng lại oán hận Chu Khâm này nhiều chuyện, hỏng hết kế hoạch hoàn mỹ của cô ta.

Nhân viên khách sạn đưa Lục Nhất Phương lên tầng nghỉ ngơi, còn Thẩm Diệc Hàm vô thức đi theo Tạ Xa Tinh đi ăn cơm.

Liễu Manh Manh nhìn hai người đi xa, oán hận nói: “Thật là tiện nghi cho cẩu nam nữ!”

*****
« Chương TrướcChương Tiếp »