“Nhất Phương rất có khả năng sẽ bị bệnh viện khai trừ, mà mình có biện pháp giúp anh ấy, cậu xác định không muốn nghe?” Giọng điệu Thẩm Diệc Hàm mang theo mê hoặc.
“ Gặp mặt ở đâu?” Trình Hiểu Cát hỏi.
“ Tiệm cà phê cạnh trung tâm mua sắm gần sông đi.”
“Được.”
Nửa giờ, hai người ở tiệm cà phê chạm mặt.
Trình Hiểu Cát trực tiếp hỏi: “Mày nói mày có thể giúp anh ấy, mày giúp như thế nào?”
Thẩm Diệc Hàm cười nói: “Tiểu Cát, chúng ta nhiều năm như vậy không có nói chuyện, cậu gấp cái gì?”
“Nếu chỉ là nói chuyện phiếm nói, tao đây không rảnh, cùng mày nói chuyện là tao không có tâm trạng.” Trình Hiểu Cát làm bộ phải đi.
Sắc mặt Thẩm Diệc Hàm vô cùng khó coi, nói: “Mày có cái gì tốt? Để Nhất Phương vì mày trả giá nhiều như vậy?”
“Tao được hay không, không cần mày bình luận.” Trình Hiểu Cát lạnh lùng nhìn cô ta.
“Trình Hiểu Cát, mày biết không, trước kia tao nhiệt tình làm bạn với mày, bởi vì chỉ có làm bạn với mày, tao mới gần Nhất Phương hơn.” Thẩm Diệc Hàm chậm rãi nói, mặt mang vẻ tự giễu, “Chính từ lúc tao phát hiện Lục Nhất Phương cũng thích mày, sao tao có thể coi mày là bạn thân được nữa hả? Mày là tình địch của tao.”
Mặt Trình Hiểu Cát xanh mét, hóa ra từ lúc bắt đầu bạn bè thân thiết cái gì cũng chỉ là giả! Thấy cô trầm mặc không nói lời nào, Thẩm Diệc Hàm tiếp tục nói: “Nhưng tao không nghĩ tới, anh ấy đã cùng tao xuất ngoại, vẫn một lòng nhớ mãi không quên mày! Mày biết không? Mày trong mỗi trận thi đấu, anh đều đến đấy nhìn mày.”
Trình Hiểu Cát khϊếp sợ hỏi: “Mày nói cái gì?”
“Ha ha.” Thẩm Diệc Hàm si ngốc cười nói: “Mày chính là một đứa ngu ngốc, mày trốn tránh không gặp,nhưng trong mắt anh ấy vẫn chỉ có mày, trước nay đều nhìn không tới tao! Cho nên, tao không được thì mày cũng đừng mơ được, như vậy, anh sẽ không có lý do đến nhìn mày nữa. Ha ha ha.”
“Thẩm Diệc Hàm, mày điên rồi!” Trình Hiểu Cát gầm nhẹ nói: “Lần đó mày cố ý xuất hiện ở trước mặt tao, cố ý k1ch thích tao sao? Còn cầm ảnh chụp chung hai người thân mật tới!?”
“Đúng đấy! Tao cho anh ấy uống say, chụp lén một cái, không nghĩ tới, mày liền tin, thật đúng là trong lúc thi đấu xuất hiện ngoài ý muốn.” Thẩm Diệc Hàm hoàn toàn không cảm thấy bản thân làm cái gì không đúng, cô ta chỉ tranh thủ vì người cô ta thích!
Đã từng là bạn thân nhất, lại thành người tổn thương cô sâu nhất, cô ta biết rõ, trước khi thi đấu cô chịu không nổi quấy nhiễu, nhưng vấn đưa tấm ảnh đó làm quà cho cô, khiến lúc thi đấu,tinh thần cô không yên, xuất hiện ngoài ý muốn, từ đấy không bao giờ có thể nhảy xa!
“Mày thật đê tiện!” Trình Hiểu Cát nhìn chằm chằm cô ta, hung hăng nói.
“Tao đê tiện? Nhưng anh ấy vẫn không muốn cùng tao ở bên nhau, anh vừa tốt nghiệp, đã phải trở về tìm mày!” Thẩm Diệc Hàm có chút điên cuồng, “Dựa vào cái gì tốt là mày chiếm hết tất cả? Anh ấy vì mày trả giá nhiều như vậy, chẳng lẽ mày không cảm thấy áy náy sao?”
“Tao hôm nay không phải tới tính nợ cũ với mày, nếu mày không nói, tao phải đi mua đồ ăn.” Trình Hiểu Cát không kiên nhẫn nói.
“Tao đây cùng mày nói rõ ràng, chỉ cần mày rời khỏi anh ấy, tao bảo đảm sự nghiệp của anh ấy sẽ không đã chịu bất kỳ tổn thất gì.” Thẩm Diệc Hàm vênh váo tự đắc nhìn cô.
“Thẩm Diệc Hàm, ban ngày ban mặt, đừng có nằm mơ.” Trình Hiểu Cát cười nhạo nói: “Nếu giải quyết bằng cách này, tao không rảnh. Thích ai là do anh ấy lựa chọn, nếu anh ấy lựa chọn tao,thì tao phải dựa vào cái gì buông tay chứ? Tao yêu anh ấy nhưng tao không có quyền quyết định thay anh ấy!”
“ Chẳng lẽ mày nhẫn tâm nhìn anh ấy không bao giờ có thể làm bác sĩ?” Thẩm Diệc Hàm không thể tin được, Trình Hiểu Cát sẽ cự tuyệt cô ta: “Anh ấy yêu nghề này như vậy, ba tao là viện trưởng, làm anh ấy không thể làm bác sĩ, chuyện đó dễ như trở bàn tay!”
“Mày cho rằng tao là đồ ngốc sao?” Trình Hiểu Cát dở khóc dở cười, “Anh ấy muốn làm bác sĩ, nơi nào không thể làm? Thành phố C không được, đi thành phố khác, trong nước không được, thì xuất ngoại! Tại sao phải ở dưới mí mắt mấy người làm bác sĩ mới được? Mày sống ngần này tuổi rồi, sao mày ngây thơ vậy?”
Thẩm Diệc Hàm không còn lời nào để nói, sững sờ ở nơi đó. mật khẩu chương 51 đến 53: nangyeuthunmn11
Trình Hiểu Cát thu dọn áo, nhìn cô ta nói: “Tao lại cho rằng mày có biện pháp giải quyết, chuyện này, chỉ cần điều tra rõ không phải sự cố chữa bệnh thì cùng với Nhất Phương một chút quan hệ đều không có, mày cũng không phải ở chỗ này nhọc lòng!”
Lúc gần đi, Trình Hiểu Cát tâm tình khá tốt lại lần nữa nói với cô ta: “Một chuyến rất có thu hoạch đó nha, ít nhất tao đã biết Lục Nhất Phương, vẫn luôn yêu mình tao mà thôi. Chào ~”
Trình Hiểu Cát mang theo tâm tình tốt đi về, lưu lại Thẩm Diệc Hàm tức giận đến dậm chân.
Lục Nhất Phương ngồi ở cạnh bàn đọc sách, nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng buông sách ra đón cô.
“Sao lại đi lâu như vậy?” Lục Nhất Phương nhận túi, hỏi.
Trình Hiểu Cát không lên tiếng, tiến lên ôm anh, vùi đầu ở ngực anh.
“Làm sao vậy?”
Trình Hiểu Cát lắc đầu, không nói lời nào.
Lục Nhất Phương không hỏi nữa, đôi tay vây quanh cô, chờ đợi cô nguyện ý mở miệng.
“Lục Nhất Phương, em đã nói là em rất yêu anh?” Thật lâu sau, Trình Hiểu Cát nhẹ giọng hỏi.
“Anh biết,anh yêu em, như vậy là đủ rồi.” Lục Nhất Phương nhẹ nhàng nói.
“Không! Không đủ, anh phải biết, em cũng yêu anh, vẫn luôn yêu anh.” Trình Hiểu Cát ngẩng đầu, chỉ vào ngực mình, “Nơi này, chỉ chứa mình anh, chưa từng thay đổi, em yêu anh.”
Lục Nhất Phương nhìn cô chăm chú, dường như muốn đem cô nhốt vào, “Anh yêu em, chỉ yêu em.”
Nói xong, hôn xuống.
Hồi lâu, hai người thở hồng hộc tách ra, trên mặt đều đỏ rực, Trình Hiểu Cát lúc này vô cùng xấu hổ nhưng... “ Mặt anh đỏ giống như đít khỉ.”
Đúng vậy, khung cảnh lãng mạn nhiệt tình ấm áp như vậy bị một câu của Trình Hiểu Cát dội cho gáo nước lạnh làm cho nguội lạnh, Lục Nhất Phương thở dài, “Đói bụng không?”
Trình Hiểu Cát gật đầu, cô hơi đói bụng.
“Ở chỗ này chờ, anh đi nấu cơm.” Lục Nhất Phương mặc tạp dề hình con mèo do Trình Hiểu Cát mới mua, tự nhiên vào phòng bếp.
******