Trước câu hỏi của Kiều Dương, Hà Mật Khuê hoàn toàn sững người ngạc nhiên, thậm chí tâm trí của cô còn hiện lên suy nghĩ đánh lừa bản thân chỉ là nghe nhầm.
Hai mươi sáu năm cuộc đời của Hà Mật Khuê trôi qua bình yên đã xem như mãn nguyện ở kiếp này, nhưng cô làm sai không những không bị bắt tội, ngược lại còn được bác sĩ Kiều người người quý mến ngỏ lời kết hôn.
Bố mẹ ly hôn từ khi Hà Mật Khuê còn nhỏ, chính rạn nứt gia đình khiến cô ám ảnh về ý nghĩa của tình yêu. Học hành, tốt nghiệp rồi vùi đầu vào công việc để quên đi bộn bề cuộc sống, Hà Mật Khuê luôn có nguyên nhân để tránh né yêu đương và tính chuyện hôn nhân.
Chưa từng tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu, cũng chưa từng dính dáng đến xã hội đen, Hà Mật Khuê không rõ những người xuất thân từ đó sẽ có tùy tiện lấy một người nói chuyện chưa quá mười câu hay không.
Giờ đây cô chỉ biết, Kiều Dương xứng đáng được mọi người xem trọng, dù là nạn nhân trong sự việc vừa rồi, anh lại không trách tội cô, còn nghĩ cho tương lai sâu xa hơn.
Hoành cảnh Kiều Dương lại hoàn toàn khác với Hà Mật Khuê, anh sinh ra trong gia đình nổi danh, tiếng xấu tiếng tốt đều không thiếu, bố mẹ lại luôn là tiền đề và hậu thuẫn.
Không cần nói đâu xa, bản thân Kiều Dương đã là “thành tựu” ai ai cũng ao ước. Gia thế, ngoại hình, học thức và nhân cách đều là những điểm nổi trội khiến ai nấy cũng phải trầm trồ ngưỡng mộ.
Có điều, kể cả khi xuất thân khác biệt, Hà Mật Khuê tin Kiều Dương là người tốt, bởi kết quả không có đứa bé nào tồn tại, anh vẫn có thể cùng cô giả vờ là sai lầm lúc say rượu, đợi một cơ hội khác gặp được người trong mộng mới tiến đến hôn nhân. Nhưng cho dù cả hai không còn sự liên kết đó, anh vẫn chấp nhận chịu thiệt để kết hôn với cô.
Tận tai nghe được lời ngỏ của Kiều Dương, Hà Mật Khuê vẫn mơ hồ ngỡ như chỉ là ảo tưởng. Nếu người vừa ngỏ lời với Hà Mật Khuê là người khác, cô chắc chắn sẽ không nghĩ ngợi mà từ chối. Nhưng người ngỏ lời với Hà Mật Khuê lại là nạn nhân dưới tay cô, người ta đã cho cô cơ hội chịu trách nhiệm, cô không thể không biết điều.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Hà Mật Khuê, Kiều Dương đột nhiên cảm thấy vừa buồn cười lại vừa có lỗi. Rõ ràng trong chuyện này Hà Mật Khuê mới đích thị là nạn nhân thê thảm nhất, nhưng anh lại vô tình lẫn cố ý biến cô trở thành kẻ chủ mưu bất đắc dĩ.
“Ý cô thế nào?” Kiều Dương xác nhận lại lần nữa, lo bị từ chối anh liền vờ tỏ ra chịu thiệt: “Nếu cô không muốn cũng không sao...”
“Không phải.” Hà Mật Khuê vội lên tiếng phủ nhận, ngập ngừng một hồi chỉ còn cách yếu ớt gật đầu: “Tôi đồng ý.”
Nghe được ba chữ chờ đợi, bao nhiêu gánh nặng trong lòng Kiều Dương liền vơi hẵng đi, dẫu sao bắt con gái người ta chịu thiệt, thứ anh mong dĩ nhiên là sự tự nguyện của Hà Mật Khuê.
Buổi tối hôm đó, cả hai hẹn ăn cơm để trao đổi cụ thể hơn về vấn đề sắp đối mặt, nói chân thật một chút chính là học bài tủ để qua mặt ông nội và bố mẹ của Kiều Dương.
Anh và Hà Mật Khuê đều đã xác định mục đích chính trong cuộc hôn nhân của cả hai là có con và cho con có đủ bố mẹ, việc hai người có yêu nhau hay không còn tùy vào duyên phận.
Đúng như đã hẹn, chiều thứ bảy Kiều Dương đưa Hà Mật Khuê đến dinh thự của Kiều lão gia để ra mắt. Khoảnh khắc Kiều lão gia từ trên lầu bước xuống nhìn thấy cháu dâu tương lai, ông chỉ cười một cái ẩn ý, thái độ lần này lại thiếu nhiệt tình thấy rõ.
Kiều lão gia cả đời phấn đấu và giữ gìn cho danh tiếng cùng sự nghiệp của nhà họ Kiều, khi về già ông điều đầu tiên ông nghĩ đến chính là thấy con cháu có gia đình và hạnh phúc riêng. Thế nên đối với con dâu hay cháu dâu trước đó, Kiều lão gia luôn tỏ ra nhiệt tình, lần này đối với Hà Mật Khuê lại có phần nghiêm khắc và xa cách.
Đối diện với một người uy lực chỉ nghe danh lần đầu được gặp mặt, Hà Mật Khuê hồi hộp lẫn căng thẳng đến không thở nổi. Khi Kiều lão gia đặt chân vào phòng khách, Hà Mật Khuê cúi đầu chào, ngay sau đó lại vô thức nép người phía sau cơ thể cao lớn của Kiều Dương.
Kiều lão gia từ tốn ngồi vào ghế đơn ở chính giữa bàn tiếp khách, chiếc ghế gỗ chạm khắc hình rồng cầu kỳ ở phần lưng tựa càng giúp ông tăng thêm phong thái uy nghiêm. Ngồi xuống xong, ông mới lên tiếng nhắc: “Hai đứa cũng ngồi đi.”
Kiều Dương kéo nhẹ tay Hà Mật Khuê cùng ngồi xuống, đợi người giúp việc mang trà cho Kiều lão gia lui ra, anh mới mở lời: “Ông nội, đây là Mật Khuê, cô ấy năm nay hai mươi sáu tuổi, đang là họa sĩ mạng tự do, hôm nay con đưa cô ấy đến đây gặp ông là để bàn về chuyện kết hôn.”
Kiều lão gia chậm rãi lướt mắt qua Kiều Dương rồi lại nhìn tới dáng vẻ lo sợ cúi đầu của Hà Mật Khuê, ông khẽ cười dụng ý: “Đây là nghiêm túc sao?”
“Dạ phải.” Kiều Dương nhanh nhảu đáp.
Không nằm ngoài dự đoán, Kiều lão gia cũng không truy xét đến cùng, chợt hạ giọng hỏi thẳng vào trọng tâm: “Có em bé rồi?”
“Dạ không có.” Kiều Dương thành thật lắc đầu khai báo.
Sau câu trả lời của Kiều Dương, Kiều lão gia bỗng bật cười thành tiếng, tuy nét mặt phủ đầy sương gió của cuộc đời nhưng ánh mắt vẫn thể hiện lên được khí chất của người cầm quyền.
Nghe thấy tiếng cười của Kiều lão gia, cả Kiều Dương lẫn Hà Mật Khuê đều đồng loạt lên dây cót tinh thần chờ ông điều tra về mối quan hệ của cả hai.
Kết quả, Kiều lão gia không hề hỏi thêm bất kỳ câu nào, ngược lại thẳng thừng mà nắm thóp: “Con thấy các anh của con qua mặt ông già này dễ, con cũng bắt chước theo đúng không?”
Kiều Dương chột dạ nhìn thẳng vào Kiều lão gia không dám chớp mắt, ông nhẹ nhàng tiếp lời: “Nếu như ông dễ bị mấy đứa lừa như vậy, nhà họ Kiều đã không tồn tại đến ngày nay.”
Bầu không khí càng lúc càng tỏa ra mùi sát khí nồng nặc, sắc mặt Hà Mật Khuê không tự chủ được mà tái nhợt đi, hai bàn tay đặt trên đầu gối không dám dịch chuyển, những ngón tay run rẩy bấu víu lấy vải váy dài.
Kiều Dương hít sâu một hơi cố trấn tỉnh ý thức rằng còn nước còn tát, nhưng trên thực tế anh đã bị vài lời nói vu vơ của Kiều lão gia đánh bại.
Kiều lão gia thở ra một hơi phiền muộn, chậm rãi tựa lưng ra sau, gác tay lên thành ghế, dáng vẻ điềm nhiên trầm tĩnh, trực tiếp vạch trần mặc kệ có mặt người ngoài là Hà Mật Khuê.
“Ngoại trừ Lục Nghị ra, trong bốn anh em tụi con có đứa nào tiến đến hôn nhân là tình nguyện hay không? Chính Hạo ăn chơi, vì muốn nó an phận ông mắt nhắm mắt mở để nó ép cưới con gái nhà người ta. Đến lượt Kiến Bang, bạn gái thì không nhắc lại đột ngột về thông báo ông có cháu cố. Bây giờ tới con, tưởng tùy tiện mang một cô gái về là xong trách nhiệm có cháu dâu cho ông sao?”
“Con...”
Kiều Dương vừa định biện minh, Kiều lão gia đã phũ phàng giơ tay ngăn lại gạt bỏ, ông kiên quyết giữ vững suy nghĩ của mình: “Tốn cơm tốn gạo để rồi nuôi lớn bốn đứa lưu manh chỉ biết ra ngoài dụ dỗ con gái người ta. Con, muốn ông chấp nhận cuộc hôn nhân này, đưa cháu cố ra đây, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”