Tiễn Kiều Dương và Hà Tố Như rời đi không lâu, Hà Mật Khuê về phòng nghỉ ngơi một lát.
Tầm bốn mươi phút sau, chuông cửa bỗng có người nhấn. Hà Mật Khuê trong cơn mơ màng chợt tỉnh táo, nhanh chân xuống giường ra ngoài xem.
Qua mắt mèo, nhìn thấy người đến là mẹ Kiều Dương, Hà Mật Khuê vội vuốt lại tóc tai đang rối, chỉnh trang quần áo cho tử tế.
Mở cửa mời mẹ Kiều Dương vào nhà, Hà Mật Khuê nở nụ cười tươi chào đón: “Con chào bác gái, sao hôm nay bác lại đột ngột đến vào sáng sớm thế ạ?”
Mẹ Kiều Dương vừa đi vào vừa cười đáp: “Bác có chút chuyện đi ngang, biết Kiều Dương nó đi công tác, bác qua đưa con ra ngoài khuây khoả một chút.”
Câu trước vừa dứt, mẹ Kiều Dương bị những bức tranh treo trong phòng khách thu hút. Mà nghiêm túc ngắm nhìn, cố gắng nói giảm nói tránh: “Tranh này là con vẽ sao? Bố cục bày trí hình như có hơi... đặc biệt nhỉ?”
“Dạ...” Hà Mật Khuê cười ngại ngùng: “Con chỉ định vẽ chơi luyện tay nghề thôi, em họ con nó lại mang treo hết lên.”
Mẹ Kiều Dương bật cười thành tiếng thích thú, sau đó vội thúc giục: “Con thay đồ đi, chúng ta ra ngoài đi ăn sáng.”
Hà Mật Khuê nhanh chân đi lấy nước cho mẹ Kiều Dương, rồi lại gấp rút đi tắm rửa thay quần áo.
Lần đầu tiên ở riêng với mẹ Kiều Dương, Hà Mật Khuê không khỏi tránh căng thẳng, làm gì hay nói gì đều phải suy nghĩ cẩn trọng trước.
Được mẹ Kiều Dương dẫn đi ăn sáng, đối đãi nhiệt tình, Hà Mật Khuê dần buông bỏ lo lắng trong lòng xuống.
Nhưng thời khắc mẹ anh dẫn đến khoa phụ sản ở bệnh viện, trái tim Hà Mật Khuê lập tức đập hơn một trăm nhịp một phút.
Từng bước chân của Hà Mật Khuê từ tựa như bị lớp keo vô hình dán chặt lên sàn hành lang bệnh viện, nhấc thế nào cũng không lên.
Hà Mật Khuê hít thở sâu, lấy hết can đảm cất tiếng hỏi: “Sao... lại đến đây ạ?”
Mẹ Kiều Dương đi được vài bước, ngoái đầu thấy Hà Mật Khuê đứng yên tại chỗ với sắc mặt tái nhợt, bà liền quay trở lại, nhẹ nhàng trấn an: “Lúc sáng Kiều Dương gọi điện cho bác nói con không khoẻ, nhắn bác qua dẫn con đi kiểm tra.”
Vừa nói, bà vừa nắm lấy tay Hà Mật Khuê. Cảm nhận được hơi tay cô lạnh ngắt, bà từ từ khuyên nhủ: “Đừng sợ, lần đầu làm mẹ cảm xúc đều rất rối. Nếu con thật sự có em bé, bác có thể chăm sóc con trong lúc Kiều Dương không ở cạnh.”
Giống như lời mẹ Kiều Dương nói, Hà Mật Khuê thật sự rất rối, cảm giác vừa vui mừng lại vừa sợ hãi. Bởi cô không biết, đứa nhỏ xuất hiện ở thời điểm này có thích hợp hay không, tương lai của cô và Kiều Dương sẽ như thế nào, tất cả đối với cô hiện tại đều mù mịt.
Mẹ Kiều Dương kiên nhẫn dỗ ngọt một hồi cũng khuyên được Hà Mật Khuê vào phòng khám kiểm tra.
Trong lúc bác sĩ đang siêu âm, mẹ Kiều Dương đứng bên cạnh lên tiếng hỏi: “Bác sĩ, có phải con bé mang thai gần bốn tuần rồi không?”
Nữ bác sĩ ngoài bốn mươi đang siêu âm cho Hà Mật Khuê trong mắt lộ ra tia kinh ngạc, xoay đầu nhìn mẹ Kiều Dương: “Dạ đúng vậy, sao phu nhân biết hay thế?”
Lần này đến lượt Hà Mật Khuê ngạc nhiên, chuyện riêng tư giữa cô và Kiều Dương chưa từng kể với mẹ anh, không lý nào bà lại nắm rõ được chính xác khoảng thời gian.
Mẹ Kiều Dương cười cười hiểu ý, tự hào khoe khoang: “Kiều Dương nói tôi mới biết ấy chứ, tôi còn tưởng nó tùy tiện nói.”
Nữ bác sĩ nghe thấy liền đáp lời: “Phu nhân sướиɠ rồi nhé, hai người con trai đều có vợ sinh cháu nội cho vợ chồng phu nhân ẵm bồng rồi.”
Giữa lúc mẹ Kiều Dương và nữ bác sĩ trò chuyện rôm rả, Hà Mật Khuê chợt thấy toàn thân nhẹ nhõm đi phần nào.
Hoá ra, dù bận rộn hay có vẻ không để ý nhiều, thực ra Kiều Dương vẫn luôn quan tâm đến Hà Mật Khuê theo cách khác. Khó tránh, hành động sáng nay trước lúc rời nhà của anh cũng có chút kỳ quặc.
Lúc rời khỏi phòng khám, tâm trạng mẹ Kiều Dương vô cùng phấn khởi. Thế nhưng, vừa nghe bà nói muốn báo cho anh biết, Hà Mật Khuê liền vội cản lại.
“Bác gái, chuyện này... con muốn tự nói với anh ấy.”
Mẹ Kiều Dương nghe sơ qua cũng hiểu, đoạn thời gian yêu đương không ngại ngùng thì xấu hổ, hết biết mắc cỡ lại ưu tiên hoàn toàn cho đối phương.
Bà gật đầu đồng ý nhưng vẫn không quên việc quan trọng, cẩn thận dò hỏi: “Ba tháng đầu rất nhạy cảm, con muốn chuyển qua nhà bác hay để bác qua ở với con?”
Nhận thức tình hình có hơi vội vàng, Hà Mật Khuê vẫn không cách nào cự tuyệt. Người đưa ra đề xuất là bà nội của con cô, cô không thể ác độc phủ nhận máu mủ.
Sợ làm phiền đến mẹ Kiều Dương phải đi đi về về, Hà Mật Khuê chủ động thoả thuận: “Nếu bác không phiền, con có thể qua ở với bác không ạ?”
“Đương nhiên là không phiền.” Mẹ Kiều Dương cao hứng lên giọng, rồi lại hạ thấp giọng ẩn ý: “Xem như tập làm dâu trước.”