“Cầu Trời khấn Phật cho con đêm nay trót lọt. Con hứa chỉ làm chuyện xấu duy nhất ngày hôm nay, tuyệt đối không có lần sau! Xin Ông Trời thương xót cho cô gái đáng thương như con, xin hãy che chở cho con...”
Trong căn phòng được phủ ánh sáng mập mờ của khách sạn, Hà Mật Khuê quỳ gối trên giường chắp hai tay trước ngực, miệng không ngừng khấn nguyện.
Bên cạnh cô, người đàn ông nằm bất tỉnh, trên người tỏa ra mùi rượu nồng nặc vẫn chỉn chu với sơ mi trắng đóng thùng, kể cả khi ngủ say vẫn toát lên được nét thư sinh pha lẫn sự nam tính cuốn hút.
Mãi gần hai mươi phút sau, hàng mi rậm của người đàn ông khẽ chuyển động hé nhỏ nhìn trộm. Bắt gặp Hà Mật Khuê vẫn còn sợ hãi nhắm chặt mắt khấn vái, anh không nhịn được cong môi cười.
Thêm nửa tiếng trôi qua, lòng dạ sôi sục của Hà Mật Khuê mới bình tĩnh được đôi chút. Cô hít thật sâu quay người qua đối diện người nằm bên cạnh, vẫn trong tư thế quỳ ngồi mà ăn năn trước.
“Bác sĩ Kiều, xin anh đừng trách tôi, có trách phải trách anh đã đẹp trai còn tài giỏi. Tôi biết những gì tôi sắp làm là phạm pháp và vô đạo đức, nhưng tôi thề tôi chỉ làm chuyện này một lần thôi, dù được hay không thì sau này tôi tuyệt đối không xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Ngón tay trên mặt đệm của Kiều Dương bất giác co nhẹ, thậm chí anh còn cảm nhận được bàn tay run rẩy của Hà Mật Khuê đang cởi nút áo của anh ra.
Đến khi Hà Mật Khuê cởi tới thắt lưng của Kiều Dương, cô càng bất an thở không nổi, giọng nói nghẹn đi vì sợ, liên tục lẩm bẩm: “Bác sĩ Kiều, xin lỗi anh, tôi chỉ muốn lấy một ít “giống” từ anh để có con an ủi tuổi già sau này, mong anh hiểu cho tôi, xin anh đừng trách tôi...”
Mi mắt Kiều Dương hơi run run, cảm giác dường như sắp không nhịn cười nổi nữa.
Sau khi quần áo Kiều Dương được cởi ra, giọng nói hoảng loạn của Hà Mật Khuê lại vang lên: “Tiêu rồi… phải làm gì trước đây…”
Kìm nén bản thân đã là một chuyện khó, Hà Mật Khuê lại như gà mờ mổ vào người Kiều Dương cho ngứa ngáy rồi lại ở yên không chịu động. Tâm trí của Kiều Dương mụ mi đi mấy phần, nếu không giỏi khống chế chính mình thì có lẽ đã sớm biến thế bị động thành thế chủ động.
Mãi một lúc lâu sau, lòng bàn tay của Hà Mật Khuê rụt rè chạm lên thân thể của Kiều Dương, da thịt cô tỏa ra hơi lạnh ngắt, tốc độ chậm rì rì như đàn kiến lửa thiêu cháy từng mạch máu trong người anh.
Hà Mật Khuê cũng không ngờ được, hai mươi sáu năm cuộc đời làm một cô gái ngoan không tham lam cũng không đòi hỏi quá nhiều trong cuộc sống. Vậy mà khi để em họ cô là Hà Tố Như biết cô muốn có con không cần chồng, cô nàng lại ngày đêm bên tai xúi giục cô lấy “giống” từ Kiều Dương.
Nói gì thì nói, không phải ai cũng có cơ hội tiếp cận thiếu gia nhà họ Kiều, may mắn Hà Tố Như là thực tập dưới sự hướng dẫn của Kiều Dương, bác sĩ làm chung bệnh viện theo đuổi cô nàng lại là đồng nghiệp có mối quan hệ tốt với anh.
Thế nên khi có cơ hội, Hà Tố Như không bỏ lỡ mà ra tay bất chấp thủ đoạn liên kết với đồng nghiệp của Kiều Dương, giúp bà chị độc thân đáng thương Hà Mật Khuê của mình thực hiện mong ước.
Vốn dĩ Hà Mật Khuê không dám động đến Tứ thiếu của Kiều gia, thêm vào đó bản tính sinh ra đã là một người nhát gan, sợ nhất là đắc tội với người khác. Nhưng Hà Mật Khuê bị Hà Tố Như ngày ngày không ngừng mang ưu điểm của Kiều Dương ra thôi miên, khiến cô dần dần có suy nghĩ “bỏ lỡ thì tiếc”.
Chính vì vậy, cớ sự ngay lúc này mới diễn ra.
Không rõ trôi qua bao lâu, khi bên ngoài khe màn cửa sổ nhá nhem sáng, Hà Mật Khuê thực hiện thành công chuyện xấu liền không dám nán lại thêm, vội vội vàng vàng ôm đồ bỏ chạy.
Ngay khi cánh cửa phòng vừa đóng lại mang theo cô gái ăn vụng không biết chùi mép biến mất, Kiều Dương chợt mở mắt bật cười, nụ cười một phần nhẹ nhõm nhưng đến chín phần bất đắc dĩ.
Vào buổi chiều hôm qua tan làm ở bệnh viện, đồng nghiệp Vĩ Hào của Kiều Dương đột nhiên hăng hái mời anh đi ăn. Trước sự nhiệt tình của anh ta, Kiều Dương dĩ nhiên biết cái cớ mời đi ăn chỉ là cái bẫy. Chỉ là anh không ngờ, anh ta vì để theo đuổi người mình thích mà cấu kết với Hà Tố Như gài anh cho Hà Mật Khuê.
Kiều Dương và Hà Mật Khuê cũng xem như từng gặp và nói chuyện với nhau vài lần, cả hai đều quen biết thông qua Hà Tố Như. Tính tình của cô nàng này hoạt bát, mấy khi có dịp tụ tập đều dẫn Hà Mật Khuê theo để ngỏ ý làm mai cho Kiều Dương.
Những chuyện mai mối đối với Kiều Dương diễn ra như cơm bữa, điều khiến anh bất ngờ nhất chính là một người hướng nội, ít nói lại có phần nhút nhát như Hà Mật Khuê lại có ý nghĩ lấy “giống” của anh.
Theo như những gì Kiều Dương nghe được từ Vĩ Hào khai thác, Hà Mật Khuê không thích yêu đương, chỉ muốn có con. Trùng hợp thay, Kiều Dương cũng không nghĩ đến chuyện yêu đương, anh chỉ muốn có con để không bị ông nội gạch tên ra khỏi gia phả vì đã ba mươi tuổi đầu vẫn chưa có bạn gái.
Thế nên, Kiều Dương đã suy nghĩ kỹ càng và tính toán sẵn, anh chấp nhận làm nạn nhân để Hà Mật Khuê lợi dụng, món hời anh thu về chắc chắn gấp đôi so với cô lấy được từ anh.