Đáp ứng sự mong đợi của mọi người, câu hỏi của Mạc Lan Ly rất đơn giản một chữ hai nghĩa: "Mối tình đầu của anh là khi nào?"
Quy định là nếu Hoắc Đình Phong không muốn trả lời câu hỏi liên quan đến chuyện riêng tư cá nhân anh có thể bị phạt một ly rượu, mọi người dường như đã đoán được kết quả nên không khỏi thở dài thất vọng.
Hoắc Đình Phong nhìn chằm chằm vào bức tường với những nét vẽ bậy khó hiểu trước mặt. Không ai biết anh đang nghĩ gì hay đang nghĩ đến ai. Khóe môi anh hơi nhếch lên, đôi mắt thường không cảm xúc bỗng dao động nhẹ, nhìn về phía bức tường một cách trìu mến như nhìn người yêu trước mặt.
Chỉ có Chu Đức Văn bên cạnh mới để ý thấy tia cô đơn không dễ nhận ra trong mắt anh, giống như một đám mây đen che kín bầu trời khiến ánh mặt trời dần mất đi vẻ sáng ngời.
Hoắc Đình Phong cúi đầu nhấp một ngụm rượu đỏ, yết hầu chìm xuống, giọng nói hơi khàn khàn: "Trung học."
Nói xong, anh nâng ly uống cạn một hơi.
Các cô gái xôn xao lại cảm thấy không thể tin được, họ tiếp tục bàn tán.
Chỉ có Mạc Ly Ly hai mắt đỏ hoe, cố chấp tiếp tục hỏi anh: "Là cùng ai?"
Điều này nằm ngoài phạm vi của trò chơi và tất nhiên Hoắc Đình Phong không trả lời. Phần còn lại của bữa tiệc, anh ấy uống hết ly này đến ly khác, không từ chối lời mới của bất kì ai.
Chu Đức Văn suýt chút nữa đã nghi ngờ tối nay anh cố ý đến để say, cũng may lúc tỉnh táo hứa sẽ thanh toán hóa đơn nếu không nhóm sinh viên ngoại quốc vốn không xuất thân từ gia đình bề thế này những ngày sau có lẽ sẽ phải sống khốn khổ, chật vật lo quần áo và thực phẩm.
Chu Đức Văn lấy thẻ từ trong ví ra để trả phòng và vô tình nhìn thấy một tấm hình trong góc ví có hình một cô bé để tóc mái, mắt to đen, môi đỏ và răng trắng đang cười rạng rỡ trước ống kính.
Hóa ra anh thực sự có mối tình đầu.
Hình của cô và chứng minh thư của Hoắc Đình Phong được đặt cùng một chỗ. Điều đó có nghĩa là gì?
Ngay cả Chu Đức Văn, một người si tình cũng không đoán được ý nghĩa sâu xa đằng sau đó.
Tiếng bước chân bên ngoài cầu thang làm gián đoạn mạch hồi tưởng của Chu Đức Văn, anh đá hai ba tàn thuốc dưới chân ném vào góc tường, dựng thẳng cổ áo rồi thản nhiên bước ra ngoài.
Chỉ có hai cô y tá trẻ đi qua, thiên thần áo trắng cũng thích nói chuyện phiếm, một người nói bác sĩ Tạ đẹp trai thật, người kia gật đầu đồng ý: "Quả thực bệnh viện chúng ta có một nhành hoa! Không biết anh ấy đã có bạn gái chưa? Aiya tôi thật ghen tị với cô vì cuộc phẫu thuật này được làm việc với anh ấy... "
Hai nữ y tá này vừa nhìn thân ảnh, nghe thanh âm đều không phải gu của mình, Chu Đức Văn lắc đầu rời đi.
Bác sĩ Tạ trong miệng y tá là Tạ Hải Đăng, ca mổ gấp này tạm thời sắp xếp, Mẫn Nhi đến phòng khám ung thư cũng không thấy anh, cũng may tất cả tư liệu cần cho luận văn đều đã chuẩn bị trên bàn, cô chỉ cần ngồi xuống và gõ vào bàn phím máy tính để xem thông tin.
Trong thời gian đó, một y tá bước vào, nghe nói cô là em gái của Tạ Hải Đăng liền nhiệt tình giao một đĩa trái cây và cà phê. Mẫn Nhi ngọt ngào nói lời cảm ơn rồi khen cô ấy hết lời. Nếu không có người vào gọi chắc hai người đã nói chuyện đến tận đêm khuya.
Sau khi y tá rời đi, Mẫn Nhi tiếp tục đắm mình trong tập tài liều mà Tạ Hải Đăng đã chuẩn bị cho mình. Điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra đọc liền thấy Mai Linh gửi liên tiếp vài tin nhắn WeChat.
"Lần trước khi cậu hỏi Hoắc Đình Phong có bạn gái hồi còn học trung học không, tớ đã phát hiện ra."
"Cậu có nhớ Mạc Ly Ly, người học cùng lớp anh ấy vào thời điểm đó không?"
"Tớ nghe nói cô ấy cũng học đại học ở California. Cô ấy thích Hoắc Đình Phong hồi trung học thậm trí còn theo đuổi anh ấy đến tận Hoa Kỳ."
"Suy nghĩ kĩ, nếu Hoắc Đình Phong thực sự nói là có bạn gái thời trung học mà không phải là cậu, thì chỉ có thể là cô ấy thôi. Rốt cuộc lửa gần rơm lâu ngày cũng gì gì đó..."
Mẫn Nhi cúp điện thoại, chỉ cười, đầu tiên là cười giống như cỏ xanh lác đác trên đồng hoang đầu xuân, sau đó cười phá lên, giống như hoa nở trên núi và đồng bằng vào mùa xuân, đôi mắt cô híp lại khi cười, tầm nhìn dần dần trở nên mơ hồ hiện ra một lớp màng chứa nước và ánh sáng.
Cô nhớ năm ba trung học, thầy hiệu trưởng đứng trên bục giảng, nắm chặt tay, vui mừng nói: "Cải thiện dù chỉ một điểm cũng là triệt hạ nghìn người!"
Trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó, cô đã cố gắng hết sức để triệt hạ "nghìn người", nhưng cuối cùng lại hối hận vì đã trượt nguyện vọng đầu tiên của mình.
Hơn một nghìn người cách nhau có một điểm? Đó là khoảng thời gian sẽ không bao giờ trở lại trong suốt ba năm học cấp ba, khoảng cách giữa hai lục địa và một đại dương đã xa càng thêm xa.
Điều đó lẽ ra nên được hiểu từ lâu rồi phải không? Bỏ lỡ chẳng khác nào mất đi mãi mãi.
Lúc hoàng hôn, Tạ Hải Đăng mệt mỏi bước ra khỏi phòng mổ, thay quần áo rồi trở về phòng làm việc, thấy Mẫn Nhi đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào máy tính ở chế độ chờ, ngay cả khi anh đến gần cũng không để ý, anh vỗ nhẹ lên trán cô: "Hồn ơi quay lại!."