Đây nào phải bữa cơm rau dưa, đây là Hồng Môn Yến công khai khẳng định chủ quyền.
Hai người mới nãy còn đấu đá túi bụi giờ đã hiểu ra vì sao Chung Lam lại hẹn họ ăn tối cùng lúc. Giang Tự và Thẩm Phương Dục liếc nhìn nhau, rồi lại quay đầu đi chỗ khác.
Giang Tự không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng nghe được tin này vẫn hơi buồn bực.
Bởi vì mấy năm nay anh và Thẩm Phương Dục đấu đá phân cao thấp nên vẫn luôn bận đến chân không chạm đất, nào có thời gian yêu đương gì. Đến khi trong nhà hối thúc chuyện kết hôn mãi thì anh mới không chịu nổi mà có suy nghĩ tìm đối tượng.
Tính cách Chung Lam rất tốt, khoảng cách cũng gần, Giang Tự vẫn luôn có cảm tình với cô nên mới lựa chọn theo đuổi Chung Lam không hề do dự.
Chỉ là anh không nghĩ tới Thẩm Phương Dục cũng sẽ công khai theo đuổi Chung Lam gần như cùng thời gian với anh. Hai người bọn họ làʍ t̠ìиɦ địch với nhau hơn một tháng, nhưng không ngờ rằng Chung Lam đã sớm có người yêu. Mà hai người bọn họ thì đã bị đánh rớt từ chỗ giới tính rồi.
8
Hôm nay Giang Tự chỉ ăn một cái bánh bao nhỏ lúc sáng, giữa trưa phải chạy cho kịp ca mổ nên chỉ uống một bịch sữa bò. Vậy mà cuối cùng bữa tối dưới ánh nến trong tưởng tượng và thực tế lại khác nhau một trời một vực. Anh vừa cảm thấy đói, vừa cảm thấy đồ ăn trước mắt nhạt nhẽo chẳng có vị gì.
Mỗi người đều có chuyện trong lòng cùng nhau ăn xong bữa cơm. Bạn gái Chung Lam muốn đi tính tiền nhưng Giang Tự đã kịp cản cô lại. Lúc ăn cơm cùng phụ nữ thì việc chủ động trả tiền đã thành thói quen của anh. Nhưng không đợi Chung Lam lên tiếng, Thẩm Phương Dục đã tính tiền xong rồi.
Hay quá, chuyện này cũng phải giành ha!
Giang Tự im lặng trừng Thẩm Phương Dục một cái.
Bốn người tạm biệt nhau trước cửa nhà hàng, hai người thấy Chung Lam và cô gái buộc tóc đuôi ngựa ngọt ngào nắm tay nhau đi xa. Hai người đàn ông bị từ chối đứng tại chỗ chẳng biết nói gì, mặt đầy vẻ buồn bực.
1
Cuối cùng Giang Tự hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc chuẩn bị lái xe về nhà, dù sao sáng mai vẫn phải đi làm.
Lúc này Thẩm Phương Dục đột nhiên vươn tay về phía anh. Giang Tự cầm di động khó hiểu nhìn hắn một cái, mặt Thẩm Phương Dục không đổi sắc, nói: "Trả tiền cơm. Tôi chỉ mời phụ nữ ăn thôi."
6
"Da mặt cậu làm bằng tường à?" Giang Tự khó tin nhìn Thẩm Phương Dục, hận không thể mổ cái mặt hắn ra xem có phải dày gấp đôi người bình thường không.
"Không trả tiền cũng được, mời tôi đi uống rượu đi." Thẩm Phương Dục chỉ vào một quán bar bên cạnh nhà hàng.
1
"Tôi khó chịu."
Giang Tự dời mắt: "Tôi cũng khó chịu."
"Vậy đi chung thôi."
Thẩm Phương Dục nói xong cũng kệ Giang Tự từ chối, một tay vòng ra sau cổ lôi người vào quán bar phía trước.
Giang Tự ghét bỏ đẩy tay Thẩm Phương Dục ra, vừa ngẩng đầu đã thấy bốn chữ "Quán Bar Địa Ngục" đập vào mắt.
1
Tổng cộng có bốn chữ nhưng chẳng có chữ nào đủ đèn, thậm chí chữ "Ngục" còn treo lỏng lẻo nghiêng ngả như sắp rớt tới nơi. Giang Tự sợ lỡ có cơn gió nào thổi qua thì khoa cấp cứu của bệnh viện bọn họ sẽ có thêm một ca bệnh mất.
3
Đèn màu trên bảng hiệu là màu xanh lá xen kẽ với màu hồng, nhìn mà cay con mắt. Tựa như một giây sau sẽ có ông bà chủ khu đèn đỏ đi ra kiếm khách vậy.
"Chỗ này là nơi đứng đắn à?" Giang Tự hơi lùi lại.
Thẩm Phương Dục nghe vậy cũng nhìn thoáng qua, nói như đúng rồi: "Không đẹp hả? Nhiều màu sáng sủa mà."
Giang Tự khẽ liếc mắt nhìn hắn, trong lòng hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.
Với cái thẩm mỹ này của Thẩm Phương Dục thì sao mỗi ngày tên này lại có thể ăn diện cho mình đến hình người tính chó* như kia nhỉ?
1
Nhân viên đứng ở cửa quán bar nãy giờ đã chú ý tới hai người cứ lôi lôi kéo kéo, thấy tình huống không ổn lắm vội chạy ra mời chào: "Hai anh đẹp trai vào chơi nha! Trăm dặm quanh khu này chỉ có quán bar nhà em thôi, đi qua chỗ này rồi không còn quán rượu nào khác đâu. Với cả hôm nay toàn bộ rượu trong quán cũng được giảm giá 90%..."
Đột nhiên Giang Tự nhấc chân đi về phía trước.
"Ể cậu bị thuyết phục rồi hả?" Thẩm Phương Dục bất ngờ nói
"Bác sĩ Giang thiếu tiền vậy à?"
Giang Tự không thèm quay đầu lại nói với hắn: "Bởi vì cậu chỉ xứng uống rượu giảm giá như vậy thôi."
8
Thẩm Phương Dục: "Đệch."
Cũng may bên trong quán bar Địa Ngục chỉ là quán bar bình thường, không có diêm dúa loè loẹt như cái bảng hiệu kia, còn có cả ghế dài và dịch vụ thuê phòng.
Dù sao cũng được giảm 90% nên Thẩm Phương Dục cứ thể chỉ tùm lum trên menu rượu, cuối cùng rượu đem ra bày đầy cả bàn hai người ngồi.
Giang Tự khoanh tay ngồi ngay ngắn đối diện Thẩm Phương Dục, mặc chính trang đeo cà vạt giống như một giây sau sẽ đến toà án đàm phán vậy. Thẩm Phương Dục từ từ đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Giang Tự: "Uống chung đi, đừng khách sáo ha."
Giang Tự nghiêng đầu tránh hắn, một ánh mắt dư thừa cũng không thèm cho đám rượu màu sắc sặc sỡ trên bàn.
Bỗng nhiên có một cậu chàng mặc áo sơ mi hoa đi đến, một tay cậu ta chống lên lưng ghế, nâng ly với hai người: "Anh đẹp trai ơi, muốn uống một ly với nhau không nào?"
Thẩm Phương Dục nói thẳng: "Không muốn."
"Tôi lại chẳng hỏi anh." Ánh mắt cậu ta lập tức lướt qua Thẩm Phương Dục, nhìn Giang Tự nói:
6
"Anh đẹp trai à, hôm nay anh là người hợp khẩu vị em nhất trong quán bar này đấy."
Ánh mắt cậu ta lộ liễu lướt trên người Giang Tự, cuối cùng dừng trên cổ áo sơ mi được cài kín của anh: "Cài nút cao vậy không nóng ạ?"
Thẩm Phương Dục nghiêng người lên trước chặn tầm mắt của cậu ta: "Ai mướn mày lo."
18
Cậu chàng nghe vậy nhướng mày, thấy Giang Tự không trả lời liền nhìn Thẩm Phương Dục với ánh mắt khıêυ khí©h. Sau một lúc, cậu ta lại nói với Giang Tự: "Honey ơi~ không thì đi đến bàn của em nhé?"
"Đệch mẹ ai là honey của mày!" Thẩm Phương Dục bị lời nói của cậu ta làm nổi da gà
4
"Bọn tao là trai thẳng nguyên chất, mày tự trọng chút đi."
1
"Mày là gì của ảnh?" Lần thứ ba đến gần bị chặn ngang, cuối cùng cậu chàng cũng nổi giận. Giọng nói õng ẹo nũng nịu chết người cuối cùng cũng bình thường lại
"Anh ấy chưa nói gì mà mày ở đây cứ léo nhéo một câu rồi lại một câu. Nếu mày không phải bạn trai của ảnh thì cút sang một bên chơi đi."
Thẩm Phương Dục bắt chéo chân: "Tao là tình địch kiêm đối thủ của cậu ấy, tìm cậu ấy trả thù. Sao? Có vấn đề gì?"
5
Cậu chàng không tin mà nhìn Giang Tự, anh gật đầu: "Cậu ta nói đúng đấy."
"..."
Cậu chàng chợt muộn màng nhận ra bầu không khí có chút giương cung bạt kiếm, cậu ta im lặng một lát, giơ giơ bàn tay lên, lòng bàn chân như bôi dầu nói: "Xin lỗi, hai người tiếp tục đi ha."
Mắt thấy cậu ta cầm ly rượu đi đến mục tiêu kế tiếp, Thẩm Phương Dục đắc ý liếc nhìn Giang Tự một cái: "Tôi đúng là hiền lành tốt bụng quá mà, vậy mà lại lấy ơn báo oán giúp cậu chắn rượu. Top mười nhân vật cảm động nhất của bệnh viện năm nay nên để một chỗ cho tôi thôi."
2
Giang Tự cầm ly rượu lên thẳng tay hắt lên mặt hắn.
"Cậu không chịu để yên có phải không Giang Tự?" Thẩm Phương Dục lau mặt, chợt nắm vai Giang Tự kéo người đến trước mặt.
1
Giang Tự nhăn mũi nhìn người đàn ông đột nhiên kề sát vào mặt anh, mùi cồn ập vào làm anh quay đầu đi theo bản năng.
Thẩm Phương Dục như nhận ra điều gì đó: "Cậu không uống rượu được à?"
Hắn cười cười buông Giang Tự ra, vẻ mặt kiêu ngạo: "Cậu không được rồi Giang Tự à."
Giang Tự nghe vậy thoáng liếc hắn một cái, thẳng thừng cầm ly rượu gần nhất lên uống một hơi cạn sạch. Yết hầu ở cổ lên xuống, rượu trong ly đã hết, chỉ còn lại ly thuỷ tinh trống trơn.
Toàn bộ quá trình anh đều nhìn chằm chằm Thẩm Phương Dục, tuy cách một lớp kính nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén và khinh thường của anh.
"Giỏi ha, không phục đúng không?"
Thẩm Phương Dục nhìn anh một cái, sau đó hắn cũng cầm lấy ly rượu gần mình nhất uống một hơi cạn sạch rồi quơ quơ ly rượu trước mặt Giang tự, ánh mắt tràn ngập vẻ khıêυ khí©h.
Giang Tự không thèm nhìn tay hắn, trực tiếp cầm một ly rượu lên uống ba hớp trước mặt Thẩm Phương Dục đang làm trò.
Giây phút bình yên ngắn ngủi vì thất tình cùng lúc tan rã, d/ục vọng ganh đua chạm vào là nổ từ trong xương cốt hai người khiến cả hai cứ một ly rồi lại một ly, tốc độc uống rượu càng lúc càng nhanh.
Mãi cho đến cuối cùng...
"Cốp!"
Trên bàn chỉ còn lại một ly rượu, đối thủ một mất một còn ngày xưa đỏ mắt trừng nhau, hai tay túm chặt tay đối phương, không ai nhường ai ly rượu cuối cùng.
+
Cho đến khi hai người gần như là đầu dán đầu miệng dán miệng uống xong ly rượu đó, Giang Tự mới nhận ra bản thân vừa làm cái gì.
9
** má!
Cái d/ục vọng thắng thua chó chết này!
Trong đầu rối nùi, trên mặt nóng không chịu nổi. Giang Tự nới lỏng cà vạt, lắc lắc đầu. Cơn buồn ngủ càn quét đầu óc anh, Giang Tự ngẩn người nhìn đầu Thẩm Phương Dục biến thành hai cái, rồi biến thành ba cái... cuối cùng biến trở về một cái.
Sau đó hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, Giang Tự không hiểu vì sao bản thân đã nằm trên giường lớn trong khách sạn rồi.