- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bác Sĩ Giang Có Chút Ngọt
- Chương 8: Táo có chút ngọt
Bác Sĩ Giang Có Chút Ngọt
Chương 8: Táo có chút ngọt
Nghe lời này, anh có hơi tức giận rồi quay đầu nhìn về phía cửa sổ, vẻ mặt u ám.
Anh không nói chuyện, Chân Điềm cũng vậy, cả hai người đều im lặng. Thật ra thì không có gì để nói, thậm chí cô còn cảm thấy anh có chút không thể hiểu được.
Nói không tức giận? Thật ra là có.
Hỏi cô có hối hận không? Thật ra cũng có một chút.
Hoặc có phải bản thân cô đã sai rồi không? Nhưng thứ tình cảm này có gì sai? Trong độ tuổi thanh xuân, ai quy định rằng không được thích người khác? Tôi đang ở trong thế giới này, chẳng lẽ vẫn phải dựa vào quy tắc của nó để sống qua ngày hay sao?
Nhưng Giang Gia Thụ đã nói đó là loại yêu thích khó hiểu “Đồ trẻ con, em hiểu cái gì? Nếu như em thích cậu ta, thì chứng tỏ em thích anh rồi.”
Chân Điềm nói anh nói dối, làm sao cô có thể thích anh.
Giang Gia Thụ bật cười: “Tại sao lại không thể chứ? Em dám nhìn lên trời thề rằng em không thích anh không?”
Mới đầu Chân Điềm còn im lặng, nhưng sau đó cô đứng thẳng người trừng mắt nhìn anh, mắng anh là đồ thần kinh.
Anh nhìn cô cười, cười rồi cười, đột nhiên không cười nữa.
Chuyện đó đã xảy ra khi nào?
Hình như là trước vài ngày mà hai người hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
Tên người đó là gì? Hmm, hình như tên là Lệ Phi, là một chàng trai trẻ, rất đẹp trai nhưng có chút thấp hèn, không xứng với cô. Cũng may là không xứng.
Lúc Thượng đế tạo ra con người, tại sao lại phải thêm vào thất tình lục dục[1], thích cũng không được, không thích cũng không được.
[1] Thất tình lục dục bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại du͙© vọиɠ do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.
Thật sự rất đáng ghét và vô cùng phiền phức.
Xe chạy đến cổng trường, Chân Điềm mở cửa xuống xe, nhưng cổ tay bị một lực kéo lại: “Xuống bên này.”
Anh uống rất nhiều rượu, trong hơi thở của anh có lẫn mùi rượu và mùi thuốc lá rất nồng.
Cuối cùng là anh trả tiền, anh móc ví ra lấy một xấp tiền đưa cho tài xế. Vừa đưa tay ra thì đã bị Chân Điềm ngăn lại, cô lấy ra tờ tiền mệnh giá nhỏ nhất từ trong đó đưa cho tài xế.
Tiền xe 50 đồng.
“Nhiều năm như vậy, lúc anh làm việc trong bệnh viện cũng tham lam không ít nhỉ? Ra tay thật sự rất hào phóng.” Chân Điềm châm chọc anh.
Lấy tiền còn dư trong tay nhét lại vào ví cho anh, lúc nhét vào thì bị tay anh đưa lên nắm lấy.
Giang Gia Thụ say rồi, vừa rồi có lẽ là men rượu chưa thấm lên não nên vẫn còn tỉnh táo, nhưng bây giờ tâm trí đã có chút mơ màng.
Lòng bàn tay anh nóng rực giống như phát sốt, nắm chặt cổ tay cô, không để lại một khe hở.
“Ồ… Em gái thật là tiết kiệm, là một người mẹ hiền vợ tốt.”
Nói xong, anh lại cười: “Suýt nữa thì anh quên mất, em nói em không thích làm một người mẹ hiền vợ tốt.”
Chân Điềm nghe vậy liền nhíu mày, kỳ lạ nhìn anh: “Cũng đã đưa tôi tới cổng trường học rồi, anh nên về đi.”
Giang Gia Thụ nắm chặt tay cô lắc qua lắc lại, cười nói: “Bạn cũ ôn chuyện xưa một chút không được sao?”
“Không thân, không thân chút nào.” Chân Điềm nói.
Những gì cô nói sau đó, Giang Gia Thụ không nghe được một câu nào, anh say đến mức lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở nhà.
Trước khi ngủ thậm chí còn không kéo rèm cửa sổ. Ánh sáng gay gắt bên ngoài khiến anh phải nheo mắt, sau vài giây thích ứng, anh giật mình dậy rồi đột ngột bật khỏi giường đi tìm điện thoại xem thời gian. Đã mười giờ rồi, mắt nhìn xuống thì thấy hôm nay là thứ bảy.
Tâm trạng cứ như đi tàu lượn, lên rồi lại xuống.
Anh có chút bực bội, mạnh mẽ ném điện thoại xuống giường chuẩn bị ngủ tiếp, vừa nhắm mắt chưa được hai phút thì đột nhiên tỉnh lại.
Trong đầu như nhớ tới mấy cảnh tượng rời rạc của tối hôm qua, quá mơ hồ. Chỉ có một ấn tượng duy nhất trong đầu là sau khi đưa Chân Điềm về trường, còn những chuyện xảy ra sau đó là gì cũng không nhớ nổi.
Anh không ngủ được nữa, đứng dậy gọi điện thoại cho Phương Chính. Người kia có lẽ vẫn chưa thức, đợi chừng vài phút mới nhấc máy.
“Alo? Mới sáng sớm mà có chuyện gì vậy?”
“Em gái cậu về trường chưa?”
Phương Chính mơ màng nói “Cái gì”, hiển nhiên là vẫn chưa tỉnh rượu, không được tỉnh táo lắm.
“Cho tôi số điện thoại của em ấy.”
“Ai?”
“Chân Điềm.” Giang Gia Thụ kiên nhẫn lặp lại.
Lấy được số điện thoại, anh lập tức gọi cho cô.
Cuộc gọi đầu tiên cô không nghe máy, anh nghĩ cô không nghe thấy.
Cuộc gọi thứ hai vẫn không có người nghe máy, có lẽ là đang bận.
Cuộc gọi thứ ba vẫn không nghe máy, chắc là cô không có mang điện thoại bên người.
Lần thứ tư.
Lần thứ năm.
……
Loại cảm giác này rất khó chịu, muốn tìm nhưng lại tìm không được. Thậm chí anh còn nghi ngờ có phải Phương Chính cho nhầm số điện thoại rồi hay không?
Anh gọi qua hỏi lại lần nữa.
Phương Chính say rượu, đầu vô cùng đau nhức, liên tiếp nhận hai cuộc điện thoại của anh ấy cũng có chút bực bội: “Tôi phải nói mấy lần nữa đây, thật sự là rất phiền đó, cậu tìm em ấy làm gì hả?”
Giang Gia Thụ chỉ nói không có gì.
Bởi vì cho dù có chuyện cũng sẽ không nói cho Phương Chính biết.
Sau đó, lúc anh chuẩn bị gọi lại lần nữa thì Chân Điềm đã tự mình gọi tới.
Khi nói chuyện cô hơi thở gấp và âm thanh hơi ồn. Cô tranh thủ thời gian lấy điện thoại ra xem, mặc dù là số điện thoại lạ gọi đến, nhưng gọi liên tiếp bảy cuộc làm cô mơ hồ cảm thấy chắc hẳn là có việc gấp.
“Alo?” Cô không nghe thấy tiếng bên kia đáp lại, tiếp tục lặp lại lần nữa.
Giang Gia Thụ hắng giọng một cái: “Buổi sáng em làm gì vậy?”
Ban đầu cô không nghe thấy giọng nói của anh, có lẽ vì đường truyền có hơi xa, ước chừng trong khoảng vài giây cô không nghe thấy tiếng, vừa có tiếng đáp lại cô nói nhanh: “Thu dọn hành lý.”
“Làm gì?”
“Nghỉ hè, tôi về nhà.”
“Về nhà nào?”
Chân Điềm nói ở thành phố S.
Anh cau mày: “Em ở nhà nào thành phố S?”
Sau đó, có thể là cô có hơi tức giận nên đã cúp điện thoại.
Giang Gia Thụ gọi lại, câu đầu tiên cô nghe được chính là lời xin lỗi: “Vậy anh trai của em cũng về sao?” Sao anh không nghe là Phương Chính sắp đến Bắc Thành phát triển?
“Tôi về một mình.” Chân Điềm trả lời.
Thật ra anh muốn hỏi sau khi về Bắc Thành cô sẽ sống ở đâu, nhưng anh không dám hỏi, vì sợ cô lại cúp điện thoại.
Sau đó, anh nghe thấy một giọng nam đến xách hành lý cho cô.
Chân Điềm sực nhớ ra điều gì đó, nói vào điện thoại: “À đúng rồi, ví tiền của anh đang ở chỗ tôi. Tôi đưa cho bạn của tôi, anh đi tìm cô ấy lấy nhé.”
Giang Gia Thụ nhíu mày: “Ví tiền?” Anh không nhớ rõ chuyện tối hôm qua, đều đã quên hết rồi.
Cô chuẩn bị cúp điện thoại thì anh vội vàng nói: “Anh đang ở gần chỗ em, anh đến chỗ em lấy, không cần phải đưa cho bạn em, đợi anh nhé.”
Nói xong thì cúp máy, thật ra chỗ của anh cách trường đại học của cô khá xa. Anh nhảy xuống giường, nhanh chóng tắm rửa rồi mặc quần áo đi ra ngoài.
Cuối tuần vô cùng kẹt xe, nên anh chỉ đành ngồi tàu điện ngầm qua đó, bởi vì ngồi tàu điện ngầm luôn nhanh hơn lái xe. Anh đặc biệt ghét mùi ở tàu điện ngầm, có mùi hôi nách rất thối, thậm chí còn có mùi của rau hẹ ở trong túi thực phẩm.
Anh chịu suốt đường đi, trước thì sợ rằng cô chờ không nổi mà rời đi, nên anh ở phía sau vội chạy vào trường cô.
Giang Gia Thụ cao lớn, ngoại hình lại đẹp. Khi anh đi ngang qua ai thì ánh mắt của người đó sẽ bất chợt hướng nhìn rồi bất động tại chỗ.
Anh rất muốn nhỏ bé, nhưng cái cơ thể này luôn khiến anh không thể nhỏ bé lại.
Vừa bước vào cổng chính thì đã nhìn thấy cô, bên cạnh cô còn có một chàng trai.
Giang Gia Thụ đi tới, nhìn chàng trai kia, ánh mắt mang theo ý dò xét.
Ngoại hình cũng xem là được, nhưng dáng người quá gầy, cơ thể mỏng như tờ giấy. Có vẻ như phát triển không tốt, giống như đàn bà vậy.
Chân Điềm đưa cái ví trong tay cô: “Tối hôm qua anh uống say nên quên không mang đi.”
“Ừ.” Anh thực sự không nhớ nổi, im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên hỏi cô: “Khi nào em đi?”
“Lúc nào cũng được.”
Anh nhíu mày, không hiểu ý của cô.
Chàng trai cao gầy lên tiếng: “Tôi lái xe đến đưa cô ấy về thành phố S.”
Giang Gia Thụ nhìn vào mắt cô: “Em không đi máy bay sao?” Nếu đi ô tô thì phải đi liên tiếp 10 tiếng, rất mệt.
“Tiết kiệm tiền.” Chân Điềm bình tĩnh nói.
“Anh mua vé máy bay cho em.” Nói xong liền lấy điện thoại ra.
Chân Điềm đè mu bàn tay của anh lại: “Thật sự không cần, tôi không giống như cái ai đó không chịu nổi giày vò.”
Chàng trai cao gầy thấy vậy liền nói: “Tôi cũng tiện đường đưa cô ấy đi luôn. Trên đường nếu không có người đi cùng, tôi sợ tôi lái xe sẽ rất buồn ngủ.”
Giang Gia Thụ đã có chút tức giận, ngước mắt lên trực tiếp hỏi người kia: “Cậu là ai?”
“Cậu ấy là bạn học của tôi.” Cô nói.
Thấy cô kiên định như vậy, Giang Gia Thụ không nói gì nữa: “Vậy làm phiền cậu đưa em gái tôi an toàn về nhà, bây giờ có vội đi không? Xung quanh có quán ăn nào không, tôi mời hai người ăn cơm được chứ?”
Chàng trai cao gầy vừa nghe được người này là anh trai của Chân Điềm, sắc mặt cậu ta liền vui vẻ hơn hẳn. Cậu ta từ chối nói không cần, nhưng Giang Gia Thụ đã trực tiếp nắm lấy cổ tay của Chân Điềm kéo vào quán ăn gần đó.
Cho dù là anh em, nhưng khi thấy bạn họ thân mật như thế, sắc mặt của cậu ta cũng có hơi khó coi, nhưng không nói gì thêm.
Ban đầu Chân Điềm không muốn ăn cơm cùng anh mà muốn đi luôn. Nhưng Giang Gia Thụ lại chỉ vào mũi cô uy hϊếp: “Em không nói thì anh sẽ nói cho cậu ta biết anh chính là bạn trai cũ của em.”
Khi nói lời này thì bạn học nam kia đã đi vệ sinh rồi.
Cô nhìn anh với đôi mắt sâu thẳm, vừa tối vừa sáng. Chân Điềm bỗng dưng bật cười, âm thanh rất lớn: “Tôi không có người bạn trai nào già như anh.” Càng không có bất kỳ người bạn trai nào nữa.
Giang Gia Thụ có khó chịu khi cô nói về đề tài tuổi tác, nghe rất khó chịu. Đột nhiên muốn đánh cô, là cái loại hung hăng đánh kia.
Anh nhịn lại, cũng cười theo cô, trong nụ cười mang theo chút dáng dấp vô liêm sỉ đùa bỡn.
Quả nhiên, câu tiếp theo anh nói: “Vậy Lệ Phi thì sao? Không già như anh, nhưng lớn hơn em đó nhé. Sao lúc đầu em thích cậu ta như thế?”
Khi nghe được hai chữ này, nụ cười trên mặt Chân Điềm đột nhiên cứng lại, ánh mắt nhìn trông có hơi thất thần.
Anh lập tức thay đổi sắc mặt, hoảng hốt vội vàng nói: “Anh xin lỗi, anh nói đùa với em thôi.” Làm sao mà trong lòng anh không nóng vội được chứ? Không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, nhưng cô vẫn còn phản ứng rất dữ dội với cái tên này.
Cô đứng dậy muốn đi, anh không chút suy nghĩ nắm lấy tay cô.
“Em đừng có cứ tức giận một cái là lại bỏ đi được không?”
“Cái này còn không phải học từ anh à?” Cô nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc.
“Lúc đó Hổ Tử chết nên tâm trạng của anh không được tốt. Lại thêm việc chúng ta cãi nhau, những lời anh nói đều là lúc tức giận thôi!”
Cô hơi sốc, bởi vì chưa có ai nói với cô chuyện này. Cô rất bất ngờ khi nghe được từ miệng của anh, cũng rất chân thật.
Sao lại như thế?
Một người còn trẻ như vậy mà đã chết rồi?
Anh kéo cô ngồi xuống, xin lỗi cô rồi giải thích. Cô đã nghe được vài chuyện, còn những chuyện khác thì cũng chưa biết.
Thông tin mà anh nói có hơi nhiều, cô nghe đến choáng váng đầu óc.
Lúc sau, bạn học của cô ra khỏi nhà vệ sinh. Giang Gia Thụ coi cậu ta như không tồn tại: “Anh biết em hận anh.”
“Không có.” Lời nói của cô có chút mệt mỏi và cũng không có sức thuyết phục.
“Anh luôn cảm thấy em vẫn còn nhỏ, lại cảm thấy em đơn thuần. Cậu ta lớn hơn em ba tuổi, anh sợ em bị lừa. Lúc đó, cậu ta…”
Lúc đang nói chuyện, thấy cô không có phản ứng gì, anh cũng không nói tiếp nữa.
“Bỏ đi, anh ở đây em ăn cũng không ngon. Hai người ở lại từ từ ăn, đến thành phố S rồi thì gửi cho anh một tin nhắn, anh về trước đây.”
Giang Gia Thụ dứt khoát rời đi, cô không giữ anh lại, hơn nữa cũng không có lý do gì để giữ anh lại cả. Vốn dĩ hai người không liên quan gì đến nhau.
Không thân sao? Giữa hai người cũng coi như là biết một chút bí mật của nhau.
Thân sao? Quả thật không thân. Nói vài câu, gặp nhau vài lần, rồi thổ lộ tình cảm vài lần, thế thôi.
Thật phiền phức, quả thật chuyện tình cảm rất rắc rối.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bác Sĩ Giang Có Chút Ngọt
- Chương 8: Táo có chút ngọt