Chân Điềm khó chịu khi nghe anh nhắc đến chuyện trước kia, lông mày cô nhíu chặt, có chút không kiên nhẫn, nói: “Không phải, không có, anh đừng nói nữa được không?”
Vẻ mặt của Giang Gia Thụ căng thẳng, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp. Một lúc sau, anh mới buông cô ra: “Đổng Hổ nói đúng, tôi không nên quấy rầy em. Bỏ đi, tôi đi đây.”
Anh đè nén cảm xúc khi nói ra những lời này, sắc mặt hơi kém, xoay người lấy chìa khóa xe trên bàn. Anh không nhìn cô, đang định đi thì nghe cô nói: “Ăn ở đâu?”
———
Có thể là do Chân Điềm đồng ý đi ăn cùng nên tâm trạng của Giang Gia Thụ tốt hơn hẳn. Khi xuống lầu với cô còn chủ động hỏi cô có cần giúp xách balo không.
Chân Điềm tránh sang một bên, cô nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến mới nói: “Không cần đâu, lỡ như bị học sinh của anh nhìn thấy được thì sẽ ảnh hưởng không tốt.”
Giang Gia Thụ cũng không ép buộc cô nữa: “Được, do em quyết định.”
Đi đến bãi đậu xe dưới đất, Chân Điềm nhìn thấy vết lõm và vết xước ở phía sau xe của anh: “Cái này…”
Giang Gia Thụ nhướng mày, ngược lại cũng không để ý, bình tĩnh nói: “Anh có bảo hiểm, có thể đến cửa hàng 4S sửa lại.”
Anh giúp cô mở cửa ghế phó lái: “Lên xe.”
Trên đường đi, Giang Gia Thụ sợ cô nóng nên bật điều hòa, lại lo cô khát nên nhắc cô trong hộp đựng đồ có nước uống.
“Giang Gia Thụ.” Chân Điềm đột nhiên kêu tên anh.
“Hửm?”
“Anh nghiêm túc lái xe đi, đừng để ý đến tôi.”
Giang Gia Thụ “Ừm” một tiếng rồi không nói gì thêm nữa, trong xe trở nên yên tĩnh lạ thường.
Xe dừng ở trước một tòa nhà cao tầng, Giang Gia Thụ dừng xe, cởi dây an toàn: “Đến rồi.”
Chân Điềm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi nhíu mày: “Đây là đâu?”
Giang Gia Thụ rút chìa khóa xe, nghiêng người giúp cô cởi dây an toàn: “Xuống xe trước đi.”
Anh dẫn cô đi qua tòa nhà lớn, một nhà máy bỏ hoang hiện ra trước mắt, tiếng rao hàng náo nhiệt, tiếng nói chuyện ầm ĩ, tiệm tạp hóa, quầy hàng ven đường, cũ kỹ nhưng cách bố trí lại mới mẻ. Người người đều chen chúc trong cái nhà máy này, tầng hai có một quán rượu, tầng ba có nhà hàng lẩu, có một hương vị rất độc đáo.
Phảng phất như cách một thế hệ, Chân Điềm cảm thấy như thể cô đã trở lại khoảng thời gian hạnh phúc ở thành phố S mười năm trước. Lúc đó, Chân Mậu Phú và Dương Khiết vẫn chưa ly hôn.
Giang Gia Thụ nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô: “Đang nghĩ gì vậy? Ngẩn ngơ thế!”
Dường như anh không nhìn thấy nỗi buồn trong mắt cô, lại nói: “Chỗ này được bạn anh phát triển, người ở Bắc Kinh luôn nhớ về hương vị của thành phố S, vì vậy nó được khai thác dựa theo nguyên trạng trước đây. Vốn dĩ lúc tạo ra thành phố văn minh này bên trên không cho cậu ta giữ lại. Sau đó, cậu ta xây một tòa nhà cao tầng ở phía ngoài nhà máy thì mới được giữ lại đấy.”
“Rất đẹp.” Chân Điềm cười: “Tôi ở đây hơn ba năm rồi, lại không biết có một nơi như thế này.”
“Thích không?” Giang Gia Thụ hỏi.
“Rất thích.”
Giang Gia Thụ buông tay cô ra, mỉm cười khẽ nói: “Chỉ cần em thích là được.”
Chân Điềm lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình: “Anh nói gì vậy?” Cô nghe không rõ.
“Không có gì, đi thôi, em muốn ăn gì?”
Chân Điềm vừa bước vào đã ngửi thấy mùi lẩu: “Lẩu!”
Cũng có thể là do trời nóng, người trong quán lẩu không nhiều, hai người ngồi xuống chỗ dưới điều hòa. Chân Điềm nhìn thấy có bia ở trên kệ phía sau lưng anh, cô chỉ vào nói muốn uống.
Giang Gia Thụ vốn muốn khuyên cô nhưng vì thấy tâm trạng cô không tốt nên không ngăn cản.
Bỏ thịt dê cuộn vào trong nồi, Chân Điềm kẹp ruột dê nhúng vào nồi vài giây rồi gắp ra, vừa định cho vào miệng thì một bóng đen ập xuống đầu cô.
“Gia Thụ? Có thật là anh không?” Một giọng nữ mềm mại vang lên bên tai.
Chân Điềm ngạc nhiên nhìn lên thì thấy có một người phụ nữ đứng bên cạnh anh, điều đầu tiên đập vào mắt cô là mái tóc đen dài như thác nước của cô ấy.
Giang Gia Thụ kinh ngạc nói: “Lâm Sở Sở?”
Lâm Sở Sở nhìn trên bàn ăn: “Em ở bên ngoài còn tưởng là hoa mắt chứ, vào xem thử thì không ngờ là anh thật.”
Giang Gia Thụ đứng lên giới thiệu với Chân Điềm: “Đây là con gái của bạn mẹ tôi, Lâm Sở Sở.” Rồi lại giới thiệu Chân Điềm với Lâm Sở Sở: “Bạn của anh, Chân Điềm.”
Không phải bạn thân, ngay cả bạn bè cũng không phải, con gái của bạn mẹ, lời này khiến cho người nghe có chút bối rối.
Giang Gia Thụ không có bất kỳ biểu cảm nào, Chân Điềm nhẹ nhàng gật đầu với cô ấy: “Xin chào.”
Lớp trang điểm tinh xảo của Lâm Sở Sở xuất hiện một vết nứt. Lâm Sở Sở không nhìn cô mà nhìn Giang Gia Thụ nói: “Em đến đây để chào hỏi anh, nếu đã có bạn anh ở đây thì em không quấy rầy nữa. Hai người tiếp tục ăn đi, em đi trước đây.”
Chân Điềm cúi đầu tiếp tục ăn ruột dê, trong lòng ngực giống như bị một cục bông vải lắp kín, nghe thấy anh nói “Được”.
Trước khi rời đi, Lâm Sở Sở còn nhìn Chân Điềm một cái, trong mắt chợt lóe lên như nghĩ tới điều gì đó rồi nói: “Đúng rồi Gia Thụ, hôm trước, dì bảo anh hôm nào có thời gian thì đến nhà em làm khách, bà nội em rất thích anh đó.”
Miếng ruột dê kẹp trong đôi đũa rơi xuống chiếc đĩa sứ nhỏ, khi Chân Điềm ngẩng đầu lên lần nữa thì Lâm Sở Sở đã đi rồi.
Giang Gia Thụ cau mày, cầm điện thoại di động đi ra ngoài gọi điện. Hai phút sau quay trở lại, nhìn thấy Chân Điềm ngẩn người: “Sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?”
Chân Điềm gấp miếng ruột dê bỏ vào dĩa: “Thịt già quá, không ngon.”
“Vậy thì gọi món khác, tôi kêu bọn họ đổi dĩa ruột dê mới nhé.”
“Không cần.”
“Em sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?” Giang Gia Thụ vừa nhìn mặt cô vừa hỏi.
“Không.”
Giang Gia Thụ ho nhẹ một tiếng, đứng dậy vừa rót bia vào ly cho cô vừa nói: “Thì là lần trước, ngày em đến bệnh viện khám răng, mẹ tôi đột nhiên nói với tôi là con gái của bạn bà đến Bắc Thành nên nhờ tôi tiếp đón cô ấy. Tôi với cô ấy mới gặp nhau có hai lần, còn không biết tại sao cô ấy lại nói như vậy.”
Tim Chân Điềm đập thình thịch, cô nhướng mí mắt nói: “Sao anh lại nói cho tôi biết những chuyện này?”
“Tôi đang giải thích với em, tôi với cô ấy hoàn toàn không có quan hệ gì cả.”
Chân Điềm cảm thấy cục bông nằm ở trong lòng ngực đã biến mất, kinh mạch được đả thông, khí huyết sôi trào, bĩu môi hừ nhẹ: “Tôi nói cái gì, tôi không biết.”
Giang Gia Thụ im lặng chớp mắt, qua khoảng hai ba giây, anh đột nhiên bật cười: “Tôi sợ em hiểu lầm.”
Lông mi Chân Điềm khẽ run lên, cô cắn môi: “Cô ấy bao nhiêu tuổi?”
“Tôi không biết.”
“Hai người rất hợp.”
Giang Gia Thụ “Ồ” một tiếng, hơi khó chịu khi nghe được lời cô nói, bất đắc dĩ giải thích: “Tôi không thích cô ấy.”
“Vậy anh thích ai?” Chân Điềm hỏi.
“Em nói thử xem.” Con ngươi đen nhánh của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô.
Tim đập nhanh hơn, Chân Điềm bóp chặt đũa: “Thang Duy?”
Ánh mắt Giang Gia Thụ lập tức tối đen: “Em chán thật.”
“Anh rất già.”
Giang Gia Thụ không vui: “Già chỗ nào?”
Chân Điềm uống cạn cốc bia trong một hơi, vùi đầu cắn miếng thịt dê trong đĩa sứ, mặc kệ anh.
Thấy cô hơi say, anh cũng không so đo với cô, còn gắp cho cô một ít rau: “Ăn nhiều một chút, uống ít lại.”
Chân Điềm cầm đũa chỉ vào anh: “Anh phiền quá.”
Giang Gia Thụ lấy ly bia của cô: “Tôi là vì tốt cho em thôi.”
“Vì tốt cho tôi?” Chân Điềm tự lẩm bẩm lặp lại lời nói của anh, lông mày cong lên, dịu dàng mỉm cười, chỉ vào anh, hỏi: “Giang Gia Thụ, anh thích tôi phải không?”
“Xoạt” một tiếng, lát bí đao tuột khỏi đũa, anh ngước mắt lên, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cô.
Từng giọt nước mắt của Chân Điềm rơi xuống, cảm xúc này đến quá đột ngột. Cô che ngực như đang lẩm bẩm một mình, khẽ nói: “Anh rất già.”
Giang Gia Thụ trầm giọng nói: “Em chê anh già?” Nhìn thấy nước mắt trên mặt cô, anh lại thở dài, đứng dậy rút
hai tờ giấy đi tới ngồi ở bên cạnh cô: “Đừng khóc nữa, tôi thực sự sợ em rồi.”
“Tôi ghét anh!”
Giang Gia Thụ nghiêm túc lau nước mắt cho cô: “Lúc trước em cũng nói như vậy.” Anh nhéo nhéo cằm của Chân Điềm: “Em còn trách tôi?”
“Cái gì?” Chân Điềm có hơi đau đầu.
“Về chuyện của Lệ Phi.”
“Năm đó tôi không cho em đi gặp cậu ta, em vẫn còn trách tôi sao?”
Cả người Chân Điềm cứng đờ, hai chữ này giống như một cái gai nhọn đâm sâu vào trong l*иg ngực, vừa chạm vào đã thấy đau.
Cô cười khổ: “Anh không nhắc thì tôi đã quên từ lâu rồi. Tôi khóc chỉ là vì… tôi chê anh già!”
Giang Gia Thụ nhéo vào gáy của cô, không tin cô, cười nói: “Cô gái ngốc.”
Mũi Chân Điềm chua xót, cô chịu đựng sự bất bình: “Anh mới ngốc!”
“Em không ngốc, vậy tại sao lại không nhìn ra vì sao tôi lại quan tâm em?” Anh nói.
“Anh không nói thì làm sao tôi biết được?”
“Em có người trong lòng, tôi có thể nói cái gì?”
“Tóm lại là anh muốn nói gì?”
“Em không đoán ra sao?”
Hai người bọn họ giống như đang chơi trò uốn lưỡi, tôi một câu anh một câu. Chân Điềm bị anh làm cho choáng váng, mím chặt môi, cau mày nói: “Anh phiền quá.”
Rồi lại nói: “Tôi sợ tôi đoán sai.”
Âm thanh của câu sau cô nói quá nhỏ, Giang Gia Thụ không thể nghe thấy.
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người. Chân Điềm lấy túi xách ở bên cạnh, điện thoại bị kẹt giữa hai ngăn của túi xách, cô hơi say, cả người mất cân bằng. Tiếng chuông không ngừng reo khiến tâm trạng của cô dần dần trở nên nóng nảy.
Giang Gia Thụ ở bên cạnh không chịu được nữa: “Để tôi.” Lúc anh lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cuộc gọi đột ngột bị ngắt.
Chân Điềm vươn cổ ra nhìn: “Là ai vậy?”
Giang Gia Thụ nhìn chằm chằm vào ID người gọi trên màn hình một lúc lâu.
“Gọi từ Úc.” Anh nói.
“Úc?” Chân Điềm cầm lấy máy điện thoại: “Gần đây luôn có cuộc gọi đến từ nước ngoài. Hôm qua là Canada, hôm nay là Úc. Anh nói xem, có phải tôi nên đổi số điện thoại không?”
Vừa định nói gì đó, điện thoại trong tay Chân Điềm lại rung lên lần nữa, ánh mắt Giang Gia Thụ nhìn vào dòng chữ “Thuộc về Úc” hiện lên trên màn hình điện thoại, nó khiến anh hoảng hốt.
“Chân Điềm, đừng bắt máy.” Anh nói to.
Ngón tay Chân Điềm dừng lại.
Trong club.
Lệ Phi dựa theo số điện thoại kia bấm số lần nữa, đợi đến khi có tiếng chuông. Cậu ta ngẩng đầu bún đầu thuốc vào trong gạt tàn thuốc, nghiêng đầu qua hỏi bạn mình: “Có phải số này không vậy? Không có ai bắt máy.”
“Đúng mà, em trai tớ và cô ấy là bạn học, số điện thoại là hỏi từ em ấy.”
Lệ Phi lười biếng dựa vào ghế sô pha, thở ra một làn khói dài, gọi hai lần rồi mà bên kia vẫn không có ai bắt máy. Lệ Phi dừng một chút, cụng ly uống rượu với bạn bè.
“Thế nào? Trở về có suy nghĩ gì chưa?” Người bạn hỏi.
Lệ Phi mỉm cười, dập điếu thuốc: “Trước tiên là phải tóm gọn người vào tay, chuyện công việc không cần nóng vội. Anh trai tôi là đồ nhát gan, sau khi kết hôn thì làm việc càng trở nên thiếu quyết đoán. Sớm muộn gì công ty của ba tôi cũng thuộc quyền quản lý của tôi thôi.”
“Ha…”
Cúi đầu xem thời gian, Lệ Phi nói với người bên cạnh: “Điện thoại của cậu đâu? Cho tôi mượn gọi một chút.”
————
Người trong quán lẩu thưa dần, điện thoại di động trên bàn lại rung lên, lần này ID người gọi không còn đầu số quốc tế nữa.
“Là cuộc gọi từ thành phố S.” Chân Điềm nói với anh.
Thần kinh Giang Gia Thụ dần thả lỏng, anh đột nhiên có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, giơ tay xoa xoa thái dương: “Em nghe máy đi.”
Cô “Ừ” một tiếng, vuốt ngón tay trên màn hình, cuộc gọi đã được kết nối.
“Alo?”
“Chân Điềm? Cuối cùng em cũng chịu nghe máy rồi.”
Trong quán lẩu rất yên tĩnh, âm thanh trong ống nghe truyền ra ngoài được người bên cạnh nghe rất rõ ràng.
Chân Điềm nhíu mày, cảm thấy giọng nói bên trong có chút quen thuộc: “Anh là ai?”
Lời vừa dứt, đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng, khoảng hai giây bên kia mới trả lời: “Anh là Lệ Phi.”
Những lời này giống như một lời nguyền, khiến sống lưng của Giang Gia Thụ cứng đờ.
Chân Điềm như bị sét đánh trúng, cả người đông cứng ở trên ghế, bộ dạng như bị đánh đến ngu muội: “Anh nói cái gì? Ai chứ?”
“Anh là Lệ Phi, sao thế? Em thật sự không nghe thấy?” Lệ Phi hỏi cô.
Nắm tay của người đàn ông đột nhiên siết chặt, hộp thuốc lá trong tay anh bị bóp đến biến dạng.
Chân Điềm ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt, đường nét của một người đàn ông thoáng hiện lên khiến đầu cô đau nhức.
“Sao không nói nữa? Sợ à?”
“Không…” Chân Điềm kinh sợ nói: “Năm đó không phải anh ra nước ngoài rồi sao?! Sao… lại trở về?”
“Hôm đó anh đang đi dạo trong công viên thì thấy mấy người nước ngoài đang cầm cuốn sách Tam Quốc Chí đọc. Thế hệ con cháu sau này của anh sẽ không bao giờ có thể cả ngày đi theo phía sau anh nói tiếng Anh. Anh đã giác ngộ ra nhiều điều, rồi trong lúc kích động đã nhanh chóng đặt vé máy bay trở về.”
Sắc mặt của Chân Điềm tái nhợt: “Khi nào anh về bên kia nữa?”
“Không đi nữa, anh chuẩn bị đến Bắc Thành làm việc.”
“Bắc Thành?”
“Ừm, nghe nói em đang học ở Bắc Thành? Hai ngày nữa anh sẽ tới, hai chúng ta ăn một bữa cơm được không?”
Chân Điềm nhìn thấy Giang Gia Thụ đứng dậy, vội vàng nói vào trong điện thoại: “Không cần đâu.”
Lệ Phi im lặng vài giây: “Em rất bận sao?”
“Ừm.”
“Thời gian ăn cơm cũng không có sao?”
Lệ Phi hít sâu một hơi: “Sao em không nói chuyện, có phải là có bạn trai ở đó nên không tiện không?”
“Không phải…”
“Được rồi, khi nào rảnh anh sẽ gọi lại cho em. Vừa rồi là số điện thoại di động của anh, em lưu lại đi.”
Chân Điềm cầm điện thoại nhưng không trả lời.
Hình như Lệ Phi hơi tức giận về thái độ của cô đối với mình, vừa nói cúp máy xong thì ném điện thoại xuống.
Chân Điềm vẫn giữ nguyên tư thế nghe điện thoại, ngây người tại chỗ.
Điện thoại trong tay run lên, là thông báo tin nhắn WeChat: [Lệ Phi yêu cầu thêm bạn.]
Bức ảnh chân dung người thật ở phía trên bên trái nhắc nhở cô nhớ rằng tất cả đều là thật.
Lệ Phi đã quay về.