Thật ra, có đôi khi Giang Tự suy nghĩ một chút. Nếu không phải anh nghe theo lời giục cưới của cha mẹ thì anh đã không theo đuổi Chung Lam, cũng sẽ không lăn giường với Thẩm Phương Dục đến độ lòi ra một đứa con. Nếu vậy thì có thể cả đời này anh cũng sẽ không kết hôn với ai cả.
Theo một góc nhìn nào đó thì đúng là có chút châm chọc.
Giống như trời cao cố ý đùa giỡn anh, trừng phạt anh vì anh không kiên định với suy nghĩ của chính mình.
Cho nên lúc này đây, Giang Tự không định thay đổi lựa chọn của bản thân vì người nhà nữa.
Bản thân Giang Tự cũng không bài xích Thẩm Phương Dục cùng anh chăm sóc đứa bé. Bởi vì công việc của bác sĩ rất bận, hiện tại Giang Tự lại đang trong thời điểm vàng của sự nghiệp nên thường bận đến nỗi chân không chạm đất. Nếu muốn một mình anh nuôi con bé thì thật sự anh có ba đầu sáu tay cũng không thể gánh nổi.
Có lẽ Giang Tự không thể hoà giải với Thẩm Phương Dục trong phút chốc, nhưng trước mắt vấn đề khó khăn như đứa trẻ này thì một đêm hoang đường giữa anh và Thẩm Phương Dục lại có vẻ không quan trọng gì.
Nhưng đúng theo lời Giang Tự đã nói với Thẩm Phương Dục, anh không mong Thẩm Phương Dục tham gia vào rồi lại rời đi. Làm như vậy sẽ khó tránh khỏi việc khiến con bé đau lòng, cho nên anh muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc Thẩm Phương Dục có đồng ý hay không.
Trên đường về Thẩm Phương Dục vẫn luôn im lặng, lúc Giang Tự nhìn hắn thì hắn đang đứng ở huyền quan xịt cồn lên túi nilon.
Cái này là thói quen của Giang Tự. Nhưng không biết từ lúc nào, Thẩm Phương Dục đã nhớ kỹ gần hết những thói quen hằng ngày của anh.
Nói thật thì Giang Tự cũng không biết Thẩm Phương Dục sẽ trả lời anh như thế nào. Nhưng anh nghĩ, bất kể là câu trả lời của Thẩm Phương Dục làm anh vui hay buồn thì anh cũng sẽ không biểu hiện cảm xúc ra mặt đâu.
Sau đó, Thẩm Phương Dục mở miệng dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Tự.
"Giang Tự... từ nhỏ đến lớn tôi đều là số 1, mãi đến khi gặp cậu ở đại học."
"... Nhiều năm như vậy mà hai chúng ta vẫn không thể phân thắng bại. Tôi vẫn luôn mong một ngày có thể chân chính đánh bại cậu."
Thẩm Phương Dục thuần thục xịt cồn, mùi hương khiến lòng người an tâm thấm vào khứu giác của Giang Tự.
"Nhưng nếu có một ngày tôi đánh bại cậu bởi vì cậu phải dành phần lớn sức lực để chăm sóc con của chúng ta, mà tôi lại khoanh tay đứng nhìn, tôi sẽ cảm thấy tôi thắng cậu chả có ý nghĩa gì cả."
Vì đang bận làm việc khác nên Thẩm Phương Dục không cần nhìn vào mắt Giang Tự. Không biết vì sao, người từ trước tới nay không mắc chướng ngại giao tiếp như Thẩm Phương Dục lại bởi vì chuyện này mà thả lỏng được một chút.
Nhưng lúc nói xong câu cuối cùng, hắn vẫn đặt chai cồn xuống, chịu đựng áp lực mà đối mắt với Giang Tự: "Tôi đã độc thân vì cậu lâu như vậy rồi thì cũng không sợ phải độc thân tới cuối đời đâu."
Đôi mắt Thẩm Phương Dục rất sáng, ánh nắng rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào khiến đồng tử lung linh kia như thêm vài phần dịu dàng lưu luyến, khiến Giang Tự mất tự nhiên nghiêng mặt tránh đi.
"Gì mà độc thân nhiều năm vì tôi? Lúc học đại học tôi cũng có cản cậu yêu đương đâu."
Rõ ràng đang nói lẫy Thẩm Phương Dục nhưng khoé miệng Giang Tự lại khẽ cong lên.
"Cậu không cản trở tôi yêu đương nhưng cậu lại chiếm hết toàn bộ thời gian yêu đương của tôi." Thẩm Phương Dục nhớ đến chuyện cũ, nhịn không được cúi đầu cười ra tiếng, bộ dạng muốn lôi chuyện cũ ra nhắc lại.
"Cậu nói xem, có buổi tự học nào mà tôi không ở cạnh cậu đâu? Trừ lúc ăn cơm uống nước ngủ nghỉ ra thì thời gian hai chúng ta ở cạnh nhau là nhiều nhất. Người ta yêu đương còn kém hai đứa mình ấy chứ." Thẩm Phương Dục dõng dạc nói.
Phòng tự học của đại học y A rất khó chiếm chỗ, thư viện cũng gần như không còn chỗ ngồi, khoa Y cũng chật kín sinh viên. Sinh viên khoa lâm sàng hệ 8 năm đều là top đầu điểm đầu vào từ khắp các tỉnh, bọn họ không thể chấp nhận được chuyện không có chỗ để tự học này.
Vì vậy dưới sự bắt đầu của Giang Tự bọn họ, vô số thư kiến nghị sắc bén của đám học sinh khoa lâm sàng hệ 8 năm được gửi đến ban giám hiệu nhà trường. Cuối cùng ban giám hiệu cũng bó tay, đành sắp xếp một phòng tự học riêng cho học sinh khoa lâm sàng hệ 8 năm bọn họ. Đồng thời thông báo cho giáo viên quản lý không cần khoá cửa, cứ mở cửa 24/24 để đám học sinh trâu bò đó có thể đến học bất cứ lúc nào.
Vì thế lúc ăn tết, lúc có hoạt động, lúc giao lưu hữu nghị với các bạn nữ khoa khác thì hai người bọn họ vẫn cứ im lặng ngồi trong lớp học vắng vẻ âm thầm cạnh tranh với nhau.
"Cậu đừng nghĩ là tôi không gì hết nha Thẩm Phương Dục." Giang Tự nghe hắn nhắc lại chuyện cũ, nhịn không được nói.
"Lúc ấy mỗi lần cậu từ chối người ta đều lấy tôi ra làm cái cớ mà."
Sau đó có rất nhiều bạn học nữ đến tìm Giang Tự, khuyên anh đừng cố gắng học hành như vậy, còn hỏi anh có thể nghỉ ngơi nhiều một chút được không.
Lúc đó Giang Tự còn chẳng hiểu chuyện gì nên chỉ cho rằng đó là ý tốt của người ta. Mãi đến có một lần anh không nhịn được hỏi lại thì mới nghe được một bạn nữ giải thích: "Thẩm Phương Dục nói cậu không nghỉ ngơi thì cậu ấy cũng không nghỉ ngơi. Nhưng tôi muốn mời cậu ấy cùng ăn bữa cơm, nên cậu có thể nghỉ ngơi một chút hay không?"
Giang Tự nghe xong thì cạn lời!
Tình yêu đại học tự do hơn cấp 3 nhiều lắm, đồng giới và khác giới theo đuổi Giang Tự cũng rất nhiều. Từ trước đến nay Giang Tự luôn thẳng thừng từ chối, không hề nhắc gì đến Thẩm Phương Dục cả. Sau ngần ấy năm như vậy mà Giang Tự nghe Thẩm Phương Dục nhắc đến chuyện này vẫn không nhịn được tức giận.
"Không phải do tôi sợ từ chối thẳng thừng quá sẽ làm bọn họ tổn thương hả? Tôi chỉ là một người mềm lòng mà thôi." Thẩm Phương Dục mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
"Với cả tôi cũng nói thật mà. Nếu không vì cậu thì tôi cũng không cố gắng học đại học như vậy đâu."
Thật ra Giang Tự tin điều này. Bởi vì anh cũng giống như vậy.
Trước khi vào đại học, Giang Tự và Thẩm Phương Dục đều có tiến độ học tập riêng của mình, vừa học vừa chơi rất thoải mái. Hơn nữa, tiến độ học như vậy cũng đã đủ cho bọn họ giành hạng nhất trong mọi kỳ thi rồi.
Mãi đến khi vào đại học, hai chàng trai chưa từng tuột xuống hạng 2 không ai chịu thua ai. Bởi vậy mới khiến cho cả hai phải thay đổi tiến độ học tập vì đối phương.
Giang Tự nhìn thoáng qua Thẩm Phương Dục đang sắp xếp lại đồ dùng cho trẻ sơ sinh, bỗng nhiên anh cảm thấy số mệnh là một cái gì đó thật huyền diệu.
Nếu Giang Tự không gặp Thẩm Phương Dục ở đại học thì chắc là anh vẫn sẽ học tập theo tiến độ trước kia của mình, sẽ dễ dàng giành hạng nhất, sẽ có thời gian hẹn hò yêu đương với bạn gái. Có thể anh sẽ có một mối tình vườn trường lãng mạn đúng tuổi, cùng bạn nữ mình thích đi dạo đến dưới ký túc xá, thậm chí có thể bước vào nấm mồ hôn nhân.
Và Thẩm Phương Dục cũng sẽ như thế.
Bởi vì hai chữ duyên phận vô lý này mà hiện tại bọn họ phải cùng nhau chung sống nuôi nấng con cái, nói không chừng bọn họ sẽ bên nhau đến hết quãng đời còn lại của mình.
Chẳng qua... Giang Tự nghĩ cuộc sống như vậy đối với anh mà nói cũng không tệ lắm.
"Cậu ngơ ra đó làm gì đó, điện thoại reo kìa."
Thẩm Phương Dục giơ tay quơ quơ trước mắt Giang Tự, không cẩn thận quơ trúng tóc trên trán anh. Giang Tự giật mình hoàn hồn lại, thấy Thẩm Phương Dục chỉ cái điện thoại đang reo inh ỏi của mình.
"Đừng đυ.ng chạm lung tung." Giang Tự rũ mắt, sắc mặt có chút kỳ lạ.
"Không được đυ.ng vào tóc luôn hả? Không phải mấy ngày trước tôi sấy tóc cho cậu giỏi lắm à?" Thẩm Phương Dục bĩu môi.
Giang Tự không đáp, anh nhận ra bản thân mới vì Thẩm Phương Dục mà thất thần lâu như vậy nên anh cứ thấy sai sai gì đó.
Chẳng qua lúc này Giang Tự không rảnh tự hỏi, anh lấy điện thoại ra cụp mắt nhìn tên người gọi.
Trước khi nhận điện thoại Giang Tự còn tưởng là bên bệnh viện gọi tới, cứ sợ ngày nghỉ khó lắm mới có lại uổng phí. Nhưng lúc thấy người gọi là mẹ anh thì Giang Tự mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sao vậy mẹ?"
"Tiểu Tự ơi, con đang làm gì đó? Có đi chơi với cô gái nào không hả?" Giọng nói của mẹ Giang rất gần gũi.
Hai ngày trước mẹ Giang có gọi điện cho Giang Tự nhắc anh chú ý nghỉ ngơi, lúc đó anh cũng có nói với bà hôm nay anh được nghỉ.
Con gái thì không có nhưng con trai lại có một!
Giang Tự nhìn thoáng qua Thẩm Phương Dục, vẻ mặt bất đắc dĩ nói với mẹ mình: "Con chỉ ở nhà nghỉ ngơi thôi."
Không ngờ lần này mẹ Giang lại không dông dài chuyện bảo anh tìm bạn gái nữa, Giang Tự đang khó hiểu có phải hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi không, sau đó anh nghe trong điện thoại truyền đến: "Mẹ và ba con ở dưới lầu nè, chúng ta tới thăm con đây."
Giang Tự mới thở phào bỗng nhiên cứng lại, quay đầu nhìn về phía Thẩm Phương Dục.
———