Hiện tại khách sạn đều kiểm tra rất nghiêm ngặt, nếu nói hai người nhận phòng thì phải đăng ký thông tin chứng minh của cả hai người mới được.
Thẩm Phương Dục trực tiếp mở điện thoại tìm trang web official của khách sạn rồi gọi một cú điện thoại. Sau khi nhận được câu trả lời sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt.
Những giấc mơ về Giang Tự lần nữa xuất hiện trong đầu Thẩm Phương Dục, hắn nắm tóc, đầu óc mông lung rối bời.
Chẳng trách những giấc mơ đó lại chân thật đến vậy. Chẳng trách dáng vẻ của Giang Tự trong phòng mổ hôm đó như hận không thể cắt đầu hẳn xuống.
Hoá ra đó không phải là giấc mơ tự nhiên xuất hiện, mà là vì đêm đó Giang Tự chiều hắn quá nhiều, khiến cho đại não "tri kỷ" của hắn trực tiếp phát đi phát lại suốt một tuần, để hắn sung sướиɠ cho đủ.
Thẩm Phương Dục nhớ tới bản thân còn tỉnh bơ chạy tới xem nốt ruồi của Giang Tự sau khi xong việc... Tự nhiên thấy hơi khó thở!!!
Giang Tự dung túng cho hắn sống đến bây giờ đúng là kỳ tích.
Ánh mắt Thẩm Phương Dục dại ra buông điện thoại xuống. Hắn cảm thấy đại não của mình như cái bo mạch nguồn trong lò nướng điện* vậy, chẳng những ngắn mà còn sắp báo hỏng tới nơi.
Thẩm Phương Dục ho khan hai tiếng, nhìn Giang Tự muốn nói gì đó.
Nhưng không đợi hắn lên tiếng, Giang Tự đã túm lấy cổ áo hắn lạnh mặt hỏi: "Từ lúc tỉnh lại sáng hôm đó tôi đã muốn hỏi cậu, mẹ nó rốt cuộc là vì sao cậu có thể làm ra loại chuyện đó hả?"
"Đệt." Thẩm Phương Dục gãi gãi đầu.
"Khi đó tôi uống say như vậy rồi nên nghĩ rằng mình đang nằm mơ."
"Nằm mơ là có thể không đeo bαo ©αo sυ hả?" Giang Tự lạnh giọng hỏi, giọng điệu giống như giáo viên chủ nhiệm đang phê bình học sinh không có trách nhiệm.
"Gì vậy Giang Tự? Tôi nằm mơ còn phải nhớ đeo bαo ©αo sυ hả?" Thẩm Phương Dục nhịn không được nói.
"Cậu từng làm cho phòng kế hoạch hoá gia đình à?" Hắn nói xong còn đâm thêm một dao "Ai ngờ cậu là đàn ông nhưng lại có thể mang thai đâu chứ!!!"
Giang Tự bị Thẩm Phương Dục chọc điên thêm: "Bαo ©αo sυ không chỉ có thể tránh thai mà còn có thể phòng chống bệnh lây lan qua đường tìиɧ ɖu͙©. Sao cậu có thể thi đậu chứng chỉ hành nghề vậy?"
"Lúc này rồi mà cậu còn giảng kiến thức cho tôi hả?" Thẩm Phương Dục sợ hãi.
Giang Tự không nói hai lời nhắm ngay mặt Thẩm Phương Dục mà đấm tới một đấm. Anh tức giận đến đôi môi cũng run rẩy, hơi thở dồn dập. Bởi vì làn ra rất mỏng nên còn có thể nhìn thấy đuôi mắt hơi đỏ lên.
Mí mắt Thẩm Phương Dục giật giật, một vài ký ức rời rạc xông vào trong đầu hắn. Giang Tự đang tức giận trước mắt như hợp lại với Giang Tự gắt gao nắm chặt thành giường, thậm chí cả cái nhíu mày và tần suất thở dốc cũng đều giống nhau.
Trong nháy mắt, Thẩm Phương Dục chặn nắm đấm của Giang Tự lại. Ma xui quỷ khiến nhìn về chỗ nốt ruồi son trên ngực Giang Tự.
Giang Tự cau mày, cúi đầu xuống theo tầm mắt của hắn, ánh mắt chợt lạnh đi.
Giang Tự buông cổ áo Thẩm Phương Dục ra, không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mắt.
"Thẩm Phương Dục, cậu là người à?"
Giang Tự khó có thể quên những dấu hôn rải rác trên khắp người mình sau khi tỉnh dậy ngày hôm đó. Đặc biệt là xung quanh nốt ruồi son trên ngực, dày đặc từng vệt đỏ, tầng tầng lớp lớp trên làn da trắng lạnh của anh, trông mà ghê người.
Những dấu vết đó đều đang âm thầm nói lên ham muốn tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt của người hôn, mà nốt ruồi son trên ngực cũng chính là đầu số được "ưu ái" đặc biệt.
Vậy mà Thẩm Phương Dục còn dám nhìn nó.
"Phịch" một tiếng, xấp báo cáo xét nghiệm dày nặng bị ném xuống đất, giấy trắng bay tán loạn rơi xuống chân Thẩm Phương Dục.
Giang Tự cũng không quay đầu lại đi đến ngồi vào bàn làm việc.
Thẩm Phương Dục sửng sốt, vô thức nhìn theo Giang Tự.
Từ góc độ của hắn chỉ có thể thấy sườn mặt của Giang Tự. Lông mi anh đang run, l*иg ngực phập phồng không ngừng. Cho dù biên độ rất nhỏ nhưng lại không thể che giấu dưới cái nhìn cẩn thận.
Nếu không phải hắn biết Giang Tự sẽ không khóc thì Thẩm Phương Dục nghi ngờ Giang Tự sắp bị chọc giận tới phát khóc luôn rồi. Giang Tự như này có chút xa lạ, xa lạ đến mức Thẩm Phương Dục bắt đầu tin những gì anh nói là sự thật rồi.
Trên mặt vẫn còn đau rát, trái tim hắn đập nhanh như mới vừa tiêm hai mũi adrenalin, nhưng hai chân lại lạnh toát.
Phòng làm việc lặng ngắt như tờ, ánh đèn trông chói mắt lạ lùng, im lặng như vô tận. Thẩm Phương Dục dựa vào bức tường lạnh lẽo che mặt lại, muốn để bản thân bình tĩnh một chút.
"Cút." Giang Tự nói thẳng.
Thẩm Phương Dục không nhúc nhích, Giang Tự cũng không nói gì nữa.
Hai người lặng lẽ giằng co trong phòng làm việc sạch sẽ, một người tức giận không chịu được, một người rối rắm không biết làm sao.