- 🏠 Home
- Kinh Dị
- Bác Sĩ Đỗ Minh
- Chương 7
Bác Sĩ Đỗ Minh
Chương 7
Giường ở ký túc xá chỉ có ba tầng, trước đây lấy hành lang làm ranh giới, bên trái là nam, bên phải là nữ. Bây giờ bên trái dành cho nam đã thành nhà kho. Bước đi trên sàn nhà gỗ thỉnh thoảng sẽ nghe tiếng cót két. Trong lầu ngập mùi nấm mốc, tường hành lang luôn luôn giống như phủ một lớp hơi nước mỏng, sảnh chính lầu hai hẵng còn dán tờ thông báo tìm đồ của tôi lúc còn ở trường. Trong nhà vệ sinh ở góc rẽ vẫn chất đầy núi giấy vệ sinh như cũ, vòi nước hỏng trong phòng tắm vẫn chưa được thay, chỉ lấy bừa mấy mẩu nilon rồi quấn lại, nước vẫn nhỏ giọt không ngừng từ khe hở. Tôi vào phòng tắm rửa mặt, nhìn thấy một chiếc qυầи ɭóŧ nữ màu trắng ngâm trong chậu rửa mặt, nhìn như đã mặc lâu, bên trên còn có vết ố vàng không giặt sạch được.
Tôi gõ cửa phòng 406, không có phản ứng gì, nhưng cửa cũng không khóa. Tôi đẩy cửa ra, một cô gái mặc váy ngủ màu tím đang cuốn lọn tóc ngồi trên giường nhìn tôi. Hôm đó tôi mặc áo sơ mi màu xanh đậm và quần jean, áo sơ mi không sơ vin, khoác thêm một cái áo gió sáng màu, vai đeo túi màu xám bạc. Tôi cười với cô gái kia.
"Cô là Triệu Dĩnh."
Cô bé kia ngẩn ra, tôi nói tiếp, "Cô không biết tôi đâu, hôm nay tôi tới đây là muốn hỏi cô một chút chuyện về Trương Thiến."
Triệu Dĩnh tức giận nói, "Anh là ai hả? Người cũng chết rồi, có gì hay mà hỏi."
"Tôi là Đỗ Minh, bạn cấp 3 của Trương Thiến, cô ấy đột nhiên xảy ra chuyện nên tôi cảm thấy rất bất ngờ."
Triệu Dinh cũng không nghi ngờ gì, chỉ à một tiếng rồi lại ngồi xuống giường. Cô ta không biết tôi, dù sao thì cũng không có nhiều người trong trường biết tốt.
Cô ta giơ tay lên chỉ, "Giường kê này là của Trương Thiên, tất cả đồ dùng của chị ấy ở đây, lúc người nhà chị ấy đến cũng không mang đi, tôi đã chuẩn bị vất những thứ này đi rồi, không có vấn đề gì chứ?"
Tôi đứng trên đầu giường, tay nhẹ nhàng chạm lên gối đầu trên ga giường. Các nếp gấp vải trên ấy đều là của chị để lại, lần nào cũng là chị ấy xuống khỏi giường này rồi chạy đi nghe điện thoại của tôi. Tôi vùi đầu vào chăn, đã có lớp bụi trong chăn khiến tôi hơi ngạt thở, nước mắt tôi thấm ướt góc chăn. Lát sau, tôi cảm thấy có gì đó chạm vào chân tôi, bèn cúi xuống nhìn thì thấy Triệu Dĩnh đang nằm dáng chữ đại, cô ta đang rũ chân xuống giường đá chân tôi.
"Này, anh là bạn học của chị ta thật đấy à? Hai người có quan hệ gì thế?"
- 🏠 Home
- Kinh Dị
- Bác Sĩ Đỗ Minh
- Chương 7