“Mẹ làm gì mà thức sớm thế?”
Mẹ nắm lấy tay tôi, nhét vào tay tôi một thứ nho nhỏ: là một chiếc giày vải.
“Cuối cùng cũng tìm thấy, mẹ sợ con không nhìn thấy nên nhanh chóng cho con xem.”
Tôi nhận lấy, là một chiếc giày vải, còn không bằng bàn tay tôi. Chiếc giày nhìn đã cũ, bề mặt đã biến thành màu đen còn bị rách một lỗ, chỉ có thứ không đổi là cái nơ con bướm.
“Đây là giày của anh con. Ngày tìm thấy con, con đã hôn mê ở cạnh hồ, trong tay là chiếc giày này.”
“Tại sao anh con chết đuối?”
“Ai cũng không biết, con sốt cao 7 ngày, chờ đến khi con tỉnh thì con lại không nhớ gì cả. Chúng ta mò ở trong hồ 7 ngày, đến ngày thứ tám thì thấy thi thể anh con trôi dạt đến bờ biển. Anh con cái gì cũng tốt chỉ là không thích mang giày. Nay nhìn vật nhớ người, ngay cả việc đem con cho người khác luôn làm mẹ đau lòng.”
“Mẹ có cảm thấy con là sao chổi không?”
“A! Nói bậy! Cái gì mà sao chổi!”
“Từ khi con trở về, nơi đây đã xảy ra nhiều chuyện.”
“Con à. Mọi chuyện xảy ra đều không liên quan đến việc con có trở về hay không.”
“Vậy mẹ có giận con không?”
“Có chứ. Đều tại hai tiểu súc sinh các con hại đời ta nha.”
Tôi và mẹ đều nở nụ cười. Mẹ đứng dậy đi ra khỏi phòng, bỗng bà quay đầu lại nói.
“Đỗ Minh. Cho dù là sao chổi thì có gì là không tốt? Ai muốn chết thì chết, chỉ cần mình còn sống tốt là được.”
Thời điểm ăn sáng, tôi nói cho mẹ biết Đỗ Lan cả đêm không về nhà ngủ. Mẹ không phản ứng gì, tôi hỏi mẹ không cần tìm con bé sao? Mẹ lắc đầu, nói đứa nhỏ kia mệnh tiện, không cần quan tâm con bé. Tôi nói vẫn nên đi đến trường hỏi thăm một chút. Mẹ cười lạ, nói có ích gì, qua mấy ngày thì tự biết đường về. Ăn sáng xong, mẹ gọi tôi đến phòng bà, bà lấy ra một túi vải đỏ. Mở ra mới biết đây là túi tiền, còn có ít giấy tờ. Mẹ nói nào là giấy tờ đất, nào là biên lai không chính thức của thôn. Tôi hỏi mẹ tại sao lại cho tôi xem cái này, bà nói sau này sẽ có chỗ dùng.
Buổi chiều, cục công an và thôn trưởng đến nhà tôi. Tên cảnh sát ra lệnh bắt mẹ tôi đi, mẹ không chút bối rối. Buông chén đũa đang rửa xuống, nhẹ nhàng lau tay ướt vào tạp dề, nhìn gương chỉnh lại tóc. Sau đó đưa tay cho cảnh sát dẫn đi, đến cửa bà quay lại nói với tối.
“Đỗ Minh. Trong nồi có cơm và đồ ăn, tối nay con hâm lại ăn.”