Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bác Sĩ Đỗ Minh

Chương 56

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đỗ Lan ngẩn cả người, em ấy hỏi tôi, “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Vậy, Đỗ Lan, mai em đi tìm thầy Trương đi, em bảo với thầy ấy thế này: ‘Thầy Trương, thật ra là hôm qua em gạt thầy đấy, em nói chuyện em buồn nôn cho mẹ em biết rồi, mẹ em nói chuyện này không được nói thế này, mẹ em còn bảo dù thế nào cũng phải vào thành phố khám xem, đợi về em sẽ báo lại với thầy nhé!’.”

Nói như thế này hơi phức tạp, tôi không biết Đỗ Lan lí giải những câu này được bao nhiêu. Tôi để em ấy tập một lần, em ấy liền không nghĩ ngợi gì nói lại hết. Sau đó còn đắc ý hỏi tôi là em ấy nói thế đã đúng chưa.

Tôi khẽ gật đầu hỏi em ấy. “Nếu thầy Trương không cho em đi thì em nhất định không được đồng ý. Còn nữa, không được nói với thầy Trương là anh dạy em nhé. Nếu thầy Trương biết thì sẽ không cho em vào thành phố chơi nữa đâu.”

“Vâng, em biết rồi!” Đỗ Lan ra vẻ anh yên tâm đi.

“Anh, anh tốt thật, mai em sẽ lên núi hái quả hạnh dại cho anh ăn.”

Đỗ Lan quấn người trong chăn, ngây ngô cười hì hì. Tôi nằm nghiêng người, đối diện cửa sổ, ánh trăng rọi vào chia cơ thể tôi thành hai nửa, đen tối và sáng trong là do mình quyết định. Giao thân xác cho bóng tối không có nghĩa là tôi không thích ánh sáng, chỉ là đã quen với bóng tối. Tôi nắm chặt quả cầu thủy tinh trong tay, để nó ma sát trong lòng bàn tay đến tận lúc không còn cảm giác gì nữa.

Lúc Tề Tiểu Hồng đứng ngoài nhà gọi tôi thì tôi vẫn chưa rời giường. Lúc mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, tôi mới phát hiện trong nhà chỉ còn lại mình tôi. Sáng sớm nông thôn trong lành vô cùng, ánh mặt trời chiếu sáng cả vùng đất, trong không khí ngập mùi cỏ lẫn mùi phân trâu bò, Tề Tiểu Hồng đứng ngoài sân mỉm cười nhìn tôi. Cô ấy vẫy tay với tôi, trong tay cầm một bắp ngô, hơi nóng từ bắp ngô tỏa lên ủ hồng khuôn mặt cô ấy.

Ta để cô ấy đi vào, cô ấy đứng chần chờ một chút trước cửa ra vào. Tôi nói với cô ấy rằng trong nhà không có ai, lúc này cô ấy mới chập chạp bước tới đưa bắp ngô cho tôi.

“Em nghĩ anh vẫn chưa ăn sáng nên mang cho anh ăn.”

Tôi nói tôi vẫn chưa đánh răng rửa mặt. Tề Tiểu Hồng liền ủ hai bắp ngô trong lòng, ngồi trên một chiếc ghế trong sân cười tủm tỉm nhìn tôi. Tôi đánh răng xong mới phát hiện ra ấm nước trong phòng bếp đã hết nước. Đành phải mang chậu nước vào chỗ giếng múc nước. Mỗi ngày đều là mẹ chuẩn bị nước cho tôi rồi, tôi cũng không phải múc nước trong giếng này bằng cách nào. Thấy tôi lúng túng, Tề Tiểu Hồng bèn đi tới giúp tôi, cô ấy bảo tôi tới chỗ ống nước hứng, sau đó cố tình dùng sức thật mạnh, kết quả là nước lạnh như băng hắt hết lên người tôi. Cô ấy thì lại cười ha hả vì trò đùa của mình. Thấy tôi bị ướt nước không biết làm sao, cô ấy bèn bước tới dùng hai tay cẩn thận ôm lấy mặt tôi, Môi chúng tôi chạm vào nhau, hương vị của sáng sớm.
« Chương TrướcChương Tiếp »