Chương 55

Lúc mẹ về nhà thì trời đã khuya, bà vẫn chưa ngủ mà còn thu dọn phòng. Lúc tôi bước vào, mẹ đang trải tấm đệm hoàn toàn mới lên giường, tôi nghe thấy bà nhỏ giọng lẩm bẩm như đang hát gì đấy. Tôi ngồi trên ghế nhìn mẹ bận rộn qua lại. Đột nhiên, bà bỗng dừng tay, sờ lên tóc.

"Đỗ Minh, con bảo mẹ như vậy là đúng hay sai?"

"Cái gì đúng hay sai?"

"Người trong thôn đều chửi mẹ rằng chồng chết mà đến khóc cũng chẳng thèm khóc."

"Tại sao lại phải khóc?"

"Đúng thế, vốn không khóc được, người chồng chung sống nửa đời người nhưng chẳng có lấy một ngày tốt lành, ngược lại còn bị chửi bới suốt ngày. Quả thật là chẳng thể khóc nổi, đứng đó nhìn ông ta được chôn cất, mẹ chẳng tài nào khóc nổi."

Mẹ quay đầu lại, nước mắt im lặng rơi. Hai tay bà rũ bên gười, mặc kệ cho nước mắt rơi đầy trên mặt, nhỏ cả xuống đất.

"Mẹ cứ tưởng rằng đời này sẽ phải dông dài với ông ta. Sớm biết ông ta sẽ chết hư vậy, như thể mất mộ bộ quần áo rách, mẹ cần gì phải đợi tới hôm nay."

"Mẹ, mẹ không hối hận sao?"

"Vì lấy ông ta ư? Không hối hận! Hối hận thì làm được gì. Đỗ Minh, tuy rằng mẹ con không đọc sách bao giờ nhưng mẹ hiểu, mẹ chỉ có một cuộc đời, trôi qua thì cũng đã trôi qua rồi. Huống chi đời này của mẹ còn chưa xong."

Mẹ đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, bèn tới trước ngăn tủ mở ra.

"Đỗ Minh, mẹ cho con xem thứ này."

"Thứ gì thế ạ?"

Mẹ tìm mãi vẫn không thấy, cuối cùng đành nói, "Không tìm thấy rồi, sau này thấy sẽ đưa cho con."

Về phòng mình mới thấy Đỗ Lan chưa ngủ. Tôi vừa nằm xuống em ấy đã chen tới bên cạnh.

"Anh, sao anh lại nói với thầy Trương là dạo này em buồn nôn?"

Tôi ra chiều kinh ngạc, "Sao thầy Trương lại nói với em rồi? Thế em bảo thế nào?"

“Không phải, em có nôn đâu. Anh, sao anh lại nói dối như thế?”

“Ôi chao, thật ra anh vốn định mấy ngày nữa đưa em vào thành phố chơi. Anh bèn nói vậy với thầy Trương để xin cho em nghỉ, nhưng anh không nói là dẫn em đi chơi. Chỉ nói là gần đây em không thoải mái, buồn nôn. Anh nói là muốn dẫn em vào thành phố khám bệnh, vậy là có thể dẫn em đi chơi rồi.”.

“Thật ư!?”

Đỗ Lan liền tóm lấy tay tôi, “Anh! Em muốn vào thành phố, anh dẫn em vào thành phố đi, mua quần áo đẹp cho em nữa.”

“Đương nhiên.” Sau đó tôi cố ý ngừng một chút, “Nhưng mà…”

“Nhưng sao hở anh…”

Đỗ Lan, em nói với thầy Trương là em không bị bệnh, vậy thì xin nghỉ phép thế nào được bây giờ.”