Chương 54

Tỉnh lại đã thấy xung quanh tối đen, tôi vất vả mò được dây thừng bật đèn nhưng lại chẳng thấy một ai. Tôi ra ngoài sân, mẹ đã thu dọn nơi này sạch sẽ, nhưng bà cũng không ở nhà. Đỗ Lan cũng chưa về, nhà chỉ có một mình tôi. Trong góc sân có tiếng xột xoạt, hình như là chuột. Tôi tìm thấy đoạn dây điện trong khe cửa, mượn ánh đèn nối dây lại, sau đó mở công tắc. Đèn trong sân lập tức sáng lên. Dưới ánh đèn, khoảng sân trông đến là yên tĩnh, tôi đứng dưới đèn nhìn cái bóng của mình mà không biết làm sao. Đột nhiên trong bóng tối, một đôi tay vươn ra đẩy mạnh tôi một cái, tôi quay người liền tóm được cổ áo người kia.

Đỗ Lan đau đến nỗi kêu thành tiếng: "Anh, đau! Là em!"

Tôi buông ra, quay người không để ý tới em ấy nữa. Đỗ Lan ra chiều hờn tủi đứng trước mặt tôi.

"Anh, anh sao thế? Sao lại giận, em chỉ đùa với anh thôi mà."

Tôi cười cười, "Không có gì, bị em dọa thôi."

"Vâng, đầu anh đầy mồ hôi kìa, sao lại sợ đến nỗi này? Nếu biết anh nhát gan như vậy thì em đã chẳng dọa anh."

Đỗ Lan nói xong liền đi vào phòng, chỉ còn một mình tôi đứng trong sân, mồ hôi chảy dọc theo trán, trượt qua vết thương trên lông mày khiến tôi cảm thấy đau đớn như kim châm.

"Anh, đây là đóa hoa đỏ trên áo Tề Tiểu Hồng, cho anh. Anh nói cho em biết Đại Hoàng ở đâu đi?"

"Chưa đủ, việc này quá dễ, Tề Tiểu Hồng còn chả khóc, mày phải làm lại lần nữa."

"Anh, em thật sự không dám làm đâu."

"Mày không muốn Đại Hoàng đúng không? Mày phải khiến Tề Tiểu Hồng khóc mới được."

"Nhưng em không làm thế được, nếu Tiểu Hồng ngã bị thương thì làm sao bây giờ?"

"Không đâu, mày chỉ cần đứng sau lưng rồi đẩy nhẹ nó một cái là được, chúng ta trêu nó một chút."

"Anh, sao lại muốn em đẩy em ấy xuống núi."

"Hỏi nhiều như thế làm gì, bảo mày làm thì làm đi, nếu không làm tao sẽ không nói cho mày biết Đại Hoàng ở đâu."

"Anh, em hơi sợ."

"Đỗ Trạch, có phải mày thích Tề Tiểu Hồng không?"

"Anh..."

"Đúng là vậy rồi."

Anh trai hừ hừ hai tiếng, anh ta đột nhiên đẩy tôi ngã xuống đất.

"Đỗ Trạch, mày là đồ trẻ hư, sao Tề Tiểu Hồng lại thích mày được chứ. Nhớ đấy, mày là của tao, Tề Tiểu Hồng cũng là của tao, tất cả đều là của tao."

"Em biết rồi, anh." Tôi cắn môi, cố gắng không chảy nước mắt.

"Đỗ Trạch, đừng sợ. Không có việc gì đâu, chẳng qua là nếu mày không làm thì chắc chắn tao sẽ không tha cho mày."