Chương 53

Mẹ ngẩng đầu nhìn tôi, hai chúng tôi đều nở nụ cười.

Về đến nhà đã thấy bày biện không ít bàn, đám người đưa tang vừa rồi đã tụ tập lại hết trong sân. Theo tập tục truyền thống của người Trung Quốc thì việc ăn uống sau chuyện hỉ ma đương nhiên là không thể thiếu được. Dân quê chẳng có gì hưn là việc ăn thịt uống rượu. Tôi ngồi nhìn bọn họ, những người nông dân này uống rượu xong đều như thay đổi hẳn. Bỏ đi lớp ngụy trang thường ngày, mọi người như đang liều cả mạng sống để biểu hiện ra một mặt chân thật của bản thân. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, chính là vợ trưởng thôn. Bà ta vẫn giữ vững dáng vẻ như trước, ngồi trên bàn rượu không ngừng chỉ cây dâu mắng cây hòe. Lúc này mẹ tôi bê một chén rượu tới đặt trước mặt bà ta.

"Chị cả, cho dù trước đây em có làm chuyện gì khiến chị không hài lòng đi chăng nữa thì hôm nay cũng là ngày người đàn ông của em chết. Em lấy chén rượu này bồi tội với chị."

Nói xong mẹ tôi chẳng buồn liếc bà ta lấy một cái, uống một hơi cạn chén. Sau đó bà dốc chén xuống, nói với bà ta.

"Chị cả, đây là vì nể mặt trưởng thôn, cũng là nể mặt người đàn ông đã chết của em. Có điều qua hôm nay, em sẽ không nể mặt ai nữa hết."

Mẹ tôi đập mạnh chén rượu xuống đất, "Ai dám nói huơu nói vượn, chị cứ xem xem em có xé nát cái miệng thối nhà nó không."

Mẹ tôi nói xong liền đi mời những người khác, để lại vợ trưởng thôn ngồi ngây ra đó, không biết phải phát tác thế nào. Mọi người trong bàn cũng lẳng lặng nhìn bà ta, Vương Thối Mồm đột nhiên quăng mạnh đũa xuống đất, vừa muốn nổi đóa đã bị trưởng thôn chạy tới cản lại. Ông ta chẳng nói chẳng rằng đã cho bà ta một cái bạt tai, sau đó kéo bà ta về nhà. Có thể nhìn ra được sự thấ vọng trên mặt mấy người đang chờ xem cuộc vui.

Đến tối, mọi người trong thôn đều ai về nhà nấy, chỉ còn lại mẹ tôi thu dọn đồ đạc trong sân. Tuy trong nhà có người chết khiến không khí hơi trầm lặng, nhưng tôi có thể thấy được động tác bà rất nhẹ nhàng. Tôi muốn tới giúp lại bị bà đẩy ra. Trở về phòng đã phát hiện ra Đỗ Lan không ở nhà, chẳng biết đã chạy đi đâu. Tôi muốn đi tìm Tề Tiểu Hồng, nhưng ngẫm lại lại không đi nữa, nằm xuống giường gạch rồi từ từ thϊếp đi.

Đến tối, mọi người trong thôn đều ai về nhà nấy, chỉ còn lại mẹ tôi thu dọn đồ đạc trong sân. Tuy trong nhà có người chết khiến không khí hơi trầm lặng, nhưng tôi có thể thấy được động tác bà rất nhẹ nhàng. Tôi muốn tới giúp lại bị bà đẩy ra. Trở về phòng đã phát hiện ra Đỗ Lan không ở nhà, chẳng biết đã chạy đi đâu. Tôi muốn đi tìm Tề Tiểu Hồng, nhưng ngẫm lại lại không đi nữa, nằm xuống giường gạch rồi từ từ thϊếp đi.