- 🏠 Home
- Kinh Dị
- Bác Sĩ Đỗ Minh
- Chương 52
Bác Sĩ Đỗ Minh
Chương 52
"Ồ. Đúng rồi, gần đây Đỗ Lan học hành thế nào?"
"Đỗ Lan ấy à, rất tốt. Đứa trẻ này rất chăm chỉ, tôi cũng thích dạy cô bé."
"Vậy ư? Có điều dạo này em ấy không học bài ở nhà, tối tối em ấy hay buồn nôn, có khi còn nôn ra ngoài. Ở trường em ấy thế nào, tôi sợ em ấy bị bệnh gì, muốn kiểm tra cho em ấy một chút."
Quả nhiên sắc mặt thầy Trương thay đổi, ú ớ không nên lời. Tôi cũng không để ý ông ta nữa, một mình tới trước mộ Đỗ Hâm. Tề Tiểu Hồng đã đứng đó. Hai tay cô ấy đút trong túi quần, nghiêng đầu như có điều suy nghĩ. Tôi tới bên cạnh cô ấy, đút tay trong túi như cô ấy, nghiêng đầu nhìn qua. Một lát sau, cô ấy nở nụ cười."
"Như trong mơ vậy."
"Cái gì?"
"Như trong mơ vậy." Tề Tiểu Hồng lặp lại, "Thật giống giấc mơ đêm qua."
"Là thật." Tôi vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy. Tề Tiểu Hồng vội vàng né tránh, quay đầu nhìn đám người bên kia, thấy không ai chú ý tới chúng tôi mới dám đứng lại gần tôi, ngón tay cách lớp quần nhẹ nhàng cọ lên mu bàn tay tôi. Mặt cô ấy hồng hồng, trên mũi toát mồ hôi trông rất đáng yêu.
"Đỗ Trạch, cuối cùng em vẫn hành động như trong mơ, trong mơ em ôm anh, hôn anh. Anh để em nằm trên đống cỏ khô, ở trên núi, lúc đó em không biết anh trông thế nào, cao hay thấp, béo hay gầy. Nhưng em biết người đàn ông em ôm trong mơ chính là anh, chắc chắn là như vậy."
"Là giấc mơ đẹp. Trong mộng chúng ta có.... hay không?"
Tề Tiểu Hồng ngẩng đầu, ánh mắt sâu không thấy đáy, không có lấy một chút khuyết điểm, khiến cho tôi phải tránh né ánh mắt cô ấy.
"Đỗ Trạch, anh khiến em cảm thấy không giống như trong mơ."
"Không giống chỗ nào?"
"Em vẫn cho rằng đó là cơn ác mộng, ác mộng kia khiến em rất sợ hãi."
"Em vẫn cho rằng đó là cơn ác mộng, ác mộng kia khiến em rất sợ hãi."
"Tại sao?"
"Vì cuối mỗi giấc mơ anh đều...."
Tề Tiểu Hồng còn chưa nói hết thì tang lễ đã xong, đám người bắt đầu tản đi. Tề Tiểu Hồng vội chạy vào trong đám người, bà cô ba kia, chính là mẹ của Tề Tiểu Hồng, kéo tay cô ấy như khiển trách mấy câu, Tề Tiểu Hồng mất kiên nhẫn gạt tay bà ta ra rồi chạy xuống núi trước. Thoảng chốc trên đỉnh núi đã chỉ còn tôi với mẹ. Tôi tới bên cạnh bà, dìu lấy bả vai bà, mẹ tôi hít sâu một hơi.
"Cuối cùng cũng xong, nếu ông ta còn không chết thì mẹ chết mất."
- 🏠 Home
- Kinh Dị
- Bác Sĩ Đỗ Minh
- Chương 52