Chương 51

"Anh, đấy là quần áo mới mẹ Tề Tiểu Hồng may cho em ấy, mẹ biết sẽ đánh em mất."

"Thế mày có đi hay không, mày không muốn biết Đại Hoàng ở đâu chứ gì?"

Đột nhiên tỉnh lại trong đêm, tay trái tôi nắm chặt thứ gì đó. Là bông hoa lụa kia, hẵng còn mang theo mùi bùn đất, trán tôi toát mồ hôi, thì ra càng tới gần lại càng đau khổ. Có lẽ tôi không nên đi tìm hiểu những chuyện này. Ngọn đèn trong phòng mẹ tôi vẫn sáng, tôi nhẹ nhàng ngồi dậy. Qua bức rèm xuyên thấu, tôi nhìn thấy bóng dáng mẹ tôi, gầy còm đến thế. Mẹ đứng yên không nhúc nhích trong phòng, tôi muốn qua xem nhưng không thể di chuyển được, tôi nghe thấy âm thanh rất nhỏ từ phòng mẹ tôi, như khóc lại như cười, rất khó phân biệt. Gần đây nghĩ đến quá nhiều chuyện, tôi cũng chẳng còn tâm trí nào mà suy nghĩ nữa. Tôi lại trở về giường, chỉ một lát sau đã ngủ thϊếp đi.

Tang lễ hoàn toàn làm theo phong tục địa phương. Người trong thôn cùng đưa tang lên nghĩa địa trên đỉnh núi, thì ra đã có nhà sở hữu nghĩa địa, không hề đào bừa một cái hố rồi chôn xuống như tôi tưởng tượng. Hố chôn bố tôi nằm bên cạnh mộ Đỗ Hâm, trên mộ khắc mấy chữ đơn giản Đỗ Hồng Phúc. Mẹ tôi và Đỗ Lan mặc đồ tang, tôi lại không mặc, mẹ tôi cũng không hỏi tôi có cần đồ tang hay không, bà biết rõ tôi sẽ không đồng ý. Quá trình đưa tang rất phức tạp, tôi đứng xa xa nhìn đám người. Rất nhiều nguời tới đám tang, trong thôn nhỏ này nhà nào cũng có liên hệ. Mẹ tôi và Đỗ Lan đứng đầu đám người, họ chỉ cúi đầu, không khóc, không làm loạn. Trái lại vợ trưởng thôn, bà cô ba lại trở thành nhân vật chính của đám tang, một mình khóc lóc không ngừng trước mộ, luôn mồm nói ở hiền mà không gặp lành, còn một bà đồng đang giả thần giả quỷ bên mộ, hai mũi dùi chỉ về mẹ tôi và tôi. Trường thôn vẫn buồn bực hút thuốc không nói một lời như cũ, nhưng thầy Trương ở trường học nhỏ kia lại cố ý đi ra khỏi đám người tới cạnh tôi, ông ta đưa cho tôi một điếu thuốc, tôi phất tay từ chối. Ông ta liền đứng cạnh tôi, bắt đầu hút thuốc, tôi nhìn thấy ông ta lấy cây bút máy của tôi ra khỏi túi áo.

"Sao? Chưa thấy bao giờ à. Nông thôn là như vậy đấy, ngu muội vô cùng."

Tôi cười hỏi ông ta, "Thầy Trương là người bản địa ư?"

"Ừ, năm trước tôi học trong trường sư phạm ở huyện, bây giờ coi như đã có bằng đại học rồi.