Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bác Sĩ Đỗ Minh

Chương 50

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghĩ ngợi một chút mà đã trôi qua kha khá thời gian, tôi đứng dậy khỏi đống cỏ khô, lúc đang phủi những sợi khỏ dính trên người thì một bóng dáng chạy tới trước mặt tôi. Tôi không để ý tới em, vẫn sửa sang lại quần áo, Đỗ Lan có vẻ mất hứng.

"Anh, sao anh chẳng phản ứng gì cả thế."

Tôi cười nói với em, "Thần kinh của anh trai em không yếu vậy đâu, về nhà thôi."

Đỗ Lan kéo tay tôi trở về, vừa đi vừa vung vẩy tay tôi, "Anh, vừa rồi anh làm gì với Tề Tiểu Hồng thế?"

Tôi quay lại hỏi em, "Đỗ Lan, vừa rồi anh cũng hỏi em ra ngoài làm gì sao?"

Đỗ Lan nghiêng đầu không để ý đến tôi nữa. Một lát sau, em lại quay đầu nở nụ cười mờ ám, "Hì hì, anh không nói em cũng biết."

"Ồ, em nói xem là chuyện gì?"

"Còn không phải là nam nữ cắn miệng nhau đó ư."

Tôi xoa đầu em, "Đứa trẻ này, nói nhăng nói cuội gì đấy."

Vẻ mặt Đỗ Lan không phục, "Em nào có nói nhăng nói cuội, em hiểu hết đấy."

"Em hiểu ư? Em thì biết cái gì?"

Lần này Đỗ Lan không nói gì nữa, chỉ cười hì hì.

Về tới nhà mà mẹ vẫn chưa về, Đỗ Lan vui vẻ mở ti vi. Em ấy ngồi trên giường gạch, ngâm nga theo một bài hát trên màn hình, tôi nhìn em, "Đỗ Lan, bố em chết rồi, sao trông như em chẳng hề đau khổ gì thế?" Đỗ Lan tròn mắt nhìn tôi, "Chẳng phải đó cũng là bố anh ư, sao không thấy anh buồn khổ gì? Em thấy ông ta phiền lắm, chết vừa hay." Tôi bị lời nói của Đỗ Lan chọc cười, thấy em nghiêm túc xem ti vi, tôi bèn không nói gì nữa, nằm trên giường gạch, tôi xoa xoa vai, xương quai xanh bị Tề Tiểu Hồng cắn đã sưng lên, hệt như một ngọn núi lửa nhỏ.

"Anh, anh, anh có thấy Đại Hoàng đâu không?"

"Tao có phải người gác mèo cho mày đâu, mất mèo sao lại đi tìm tao, hơn nữa con mèo kia cũng là của tao." Anh trai đẩy tôi ra, tôi chắc chắn anh ấy biết Đại Hoàng ở đâu.

"Anh, anh trả Đại Hoàng cho em đi. Sau này có thứ gì em sẽ không tranh với anh nữa, anh trả Đại Hoàng cho em đi."

"Hừ, vốn là của tao hết. Đại Hoàng cũng là của tao, ai bảo nó không nghe lời tao." Anh ấy cười lạnh với tôi, nắm tay tôi xiết chặt nhưng lại không dám đánh anh ấy."

"Anh, anh trả Đại Hoàng cho em đi, anh muốn em làm gì em cũng làm, anh không cho em nói chuyện với Tề Tiểu Hồng, em sẽ không nói một câu với em ấy nữa."

"Đây là mày tự nói đấy nhé Đỗ Trạch, tao không ép mày nhé." Anh ấy kéo tôi qua, "Đỗ Trạch, mày cướp bông hoa trên áo Tề Tiểu Hồng cho tao."
« Chương TrướcChương Tiếp »