Chương 49

"Em sao thế?"

Tề Tiểu Hồng như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, lắc đầu với tôi. "Không sao cả, không sao cả."

Cô ấy ngừng một lát rồi mới nói, "Đúng rồi, cái máy anh cho em mượn lúc trên xe còn ở chỗ em, hôm nay em tới trả cho anh." Tề Tiểu Hồng cho tay ào đảo trong túi, nhưng mặt lại càng đỏ hơn.

Tôi cười nói với cô ấy, "Có phải tắm xong thay quần áo nên quên rồi không?"

Tề Tiểu Hồng xấu hổ cười với tôi, tôi ôm lấy cô ấy. Lúc đầu cô ấy muốn đẩy tôi ra, nhưng tay lại nhanh chóng cuốn lấy tôi. Trong miệng cô ấy có mùi kém đánh răng dễ ngửi, hàm răng chỉnh tề, thỉnh thoảng đầu lưỡi lại cẩn thận dò xét trong miệng tôi. Chúng tôi vừa hôn vừa di chuyển qua đống cỏ bên cạnh, hơi thở của Tề Tiểu Hồng càng lúc càng nặng nề, lúc chúng tôi ngã vào đống cỏ khô, hai mắt cô ấy đã nhắm chặt lại.

Cỏ khô ấm áp, phơi nắng một ngày bây giờ mềm mại không nói nên lời, Tề Tiểu Hồng cũng mềm mại nằm trong lòng tôi. Trán cô ấy chảy không ít mồ hôi, miệng khẽ nhếch để lộ hai chiếc răng thỏ đáng yêu. Tay tôi luồn vào áo cô ấy, lúc ngón tay tôi xẹt qua da cô ấy hơi chau mày, cơ thể run nhè nhẹ. Nhưng khi tôi muón rút tay, cô ấy lại đè tay tôi lại trước ngực cô ấy.

"Đỗ Trạch, anh thích em không?"

"Thích!"

"Thật vậy ư?" Tề Tiểu Hồng mở mắt ra, nhìn tôi chằm chằm nói, "Vậy sao anh chưa từng nói với em?"

"Anh vẫn luôn thích em, từ bé không biết nói với em thế nào, lớn lên lại bỏ lỡ, anh thích em Tề Tiểu Hồng."

Tề Tiểu Hồng ừ một tiếng rồi liền ôm chặt lấy tôi. Một lúc lâu sau cô ấy mới hỏi tôi, "Đỗ Trạch, anh nói em lớn lên có đẹp không?"

"Đẹp, Tiểu Hồng rất ưa nhìn."

Nghe xong lời này của tôi, cơ thể Tiều Hồng đột nhiên run lên, càng lúc cô ấy càng run nặng. Hai tay tôi đè mạnh đầu cô ấy lại, hai ngón tay cái nắm chặt lấy cằm cô ấy không cho cô ấy run. Đôi mắt Tề Tiểu Hồng đảo tròn, miệng bắt đầu khẽ mở khẽ đóng. Cô ấy lại phát bệnh rồi, tôi không còn cách nào khác, bèn đè đầu cô ấy lên vai mình, cô ấy liền cắn tôi. Hai chúng tôi không nhúc nhích dưới ánh trăng.

Không biết qua bao lâu, Tề Tiểu Hồng mới ngừng run. Cô ấy dựa vào vai tôi khóc im ắng, tôi bắt đầu cảm thấy đau, có vẻ cô ấy đã cắn nát vai tôi rồi. Tôi cảm thấy rất mệt, nằm tựa trên đống cỏ không muốn động đậy. Một lát sau Tề Tiểu Hồng ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt cô ấy rất kỳ lạ, tôi cười với cô ấy, Tề Tiểu Hồng đột nhiên đẩy mạnh tôi ra, bước đi thẳng không quay đầu lại. Tôi gối đầu lên hai tay, ngẩng đầu nhìn trời. Ánh trăng trên bầu trời vẫn không nhúc nhích rọi lên đầu tôi, tôi yên lặng nằm dưới ánh trăng. Gió thỉnh thoảng lại lướt qua chỗ tôi, thổi tóc tôi bay loạn xạ.