- 🏠 Home
- Kinh Dị
- Bác Sĩ Đỗ Minh
- Chương 48
Bác Sĩ Đỗ Minh
Chương 48
Thấy tôi vào phòng, căn phòng vốn ồn ào thoáng yên tính lại, mọi đôi mắt đều đổ dồn vào tôi. Tôi bước tới ôm vai mẹ, mẹ dựa đầu vào tôi khóc.
"Được rồi, mọi người giải tán đây. Chị dâu cũng đừng đau buồn nữa, ngày mai trong thôn sẽ cử người tới xử lý tang sự giúp chị."
Trưởng thôn nói xong cũng quay đầu đi ra khỏi nhà, lúc đi còn liếc tôi, muốn nói gì đó nhưng lại không nói.
Mọi người nhanh chóng tàn đi, tôi nhìn ra được có vài người không muốn đi quá gần tôi. Sau khi mọi người đi rồi, mẹ lại ngừng thút thít, lẳng lặng thu dọn đồ trong phòng. Thấy tôi đứng đó, mẹ quay đầu cười cười với tôi.
"Đỗ Trạch, con về phòng đi, mẹ không sao. Lát nữa mẹ nấu cơm cho con, con có đói không?"
Tôi lắc đầu, mẹ liền không nói gì nữa.
Ăn xong bữa tối, mẹ đi ra ngoài tìm người bàn chuyện đóng quan tài, Đỗ Lan lại thừa lúc mẹ không ở nhà lén chạy ra ngoài. Tôi vào phòng mẹ, thi thể bọc vải trắng được đặt chính giữa giường. Trong phòng cứ có mùi hôi thối không tan nổi, tôi nhảy lên giường nhìn thi thể dưới chân, nhất thời không biết mình muốn làm gì, chỉ nghiêng đầu nhìn thi thể đó. Tôi chán chường mở ngăn tủ trên đầu giường, chỉ có mấy bộ quần áo, tôi đảo loạn xạ một phen. Đột nhiên tôi nhìn thấy có người tới trước cửa ra vào nhà mình, bèn thả đồ trong tay xuống đi tới cửa.
Là Tề Tiểu Hồng. Cô ấy đứng trước cửa nhà tôi do dự, tôi bước ra cửa gọi cô ấy một tiếng, cô ấy đứng lại trước cửa ra vào, không bước lên. Thấy cô ấy như vậy, tôi bèn đi ra ngoài.
"Sao thế? Sao không vào?"
"Không được, nghe nói bố anh mất rồi?"
"Ừ." Tôi khẽ gật đầu, "Chúng ta ra ngoài một chút đi."
"Có được không, anh có cần trông coi không?"
"Không sao, Đỗ Lan ở trong phòng.
Tôi và Tề Tiểu Hồng yên lặng bước đi, cô ấy cúi đầu thoáng bắt lấy cành liễu ven đường. Trời đã tối rồi, trên núi không có đèn đường, chỉ có ánh trăng và những vì sao tỏa ánh sáng. Nhiệt độ trên núi rất thấp, ánh trăng chỉ có thể chiếu mờ đường núi, đủ chiếu sáng khuôn mặt ửng đỏ của Tề Tiểu Hồng. Tôi trông cô ấy có vẻ vừa tắm rửa, mặt đỏ còn vì nóng nữa, tóc cô ấy có mùi dầu gội thoang thoảng, cô ấy ôm hai vai để ngực mình không xóc nảy quá, cô ấy không mặc áo bra. Tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy, cô ấy thấy ánh mắt của tôi mà cứ như thể bây giờ mới phát hiện ra tôi ở bên cạnh cô ấy, cả người khẽ run.
- 🏠 Home
- Kinh Dị
- Bác Sĩ Đỗ Minh
- Chương 48