Đôi mắt mẹ ươn ướt, tôi lập tức chuyển chủ đề.
"Lúc con và anh con còn bé thế nào ạ?"
Mẹ vuốt đầu tôi, "Không hiểu sao mà tuy con và anh con giống nhau, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau. Anh của con ổn trọng, hai đứa các con từ nhỏ đã ưa nhìn, anh con lại như ông cụ non, rất hiểu chuyện, ai thấy cũng thích. Còn con lại ngày nào cũng gây họa, không ngày nào không gây phiền phức cho mẹ. Thật ra bảy năm đó, trong nhà cũng chẳng tốt với con, mẹ lại thường đánh con. Anh con thì mẹ lại chưa từng lớn tiếng với nó."
Tôi cười cười, "Tiếc là con không nhớ, đôi lúc con cũng nghĩ tới mẹ, nghĩ không biết mẹ ruột của con thế nào, cho dù là một người mẹ đánh con mắng con cũng tốt."
Mẹ cũng cười, "Đồ ngốc này, đó là lúc con còn bé không nghe lời, mẹ mới đánh con. Bây giờ con nghe lời thế này, mẹ vui còn không kịp."
"Tề Tiểu Hồng là con gái cô ba ạ?"
"Ừ, sao con biết? Nó nhỏ hơn các con một tuổi, từ nhỏ là thích dính lấy con và anh con. Lúc đó mẹ còn trêu nó, nói nếu đã thích hai đứa nhóc nhà mẹ như thế thì tương lại sẽ gả cho làm vợ nhé. Kết quả là năm các con bảy tuổi, ba đứa con lên núi chơi, Tề Tiểu Hồng ngã xuống núi, máu chảy nhiều lắm. Mẹ nó ôm nó đến nói Tề Tiểu Hồng bảo hai đứa con đẩy nó xuống núi, kết quả lại là con. Vì để cô ba con bớt giận, mẹ treo ngược con lên đánh, lúc đánh con cũng chẳng khóc, mà mẹ lại vừa đánh vừa khóc. Tề Tiểu Hồng rơi xuống rồi liền mắc bệnh động kinh, nhà nó nhìn con không vừa mắt. Ba con nói cho con đi đỡ phiền, cuối cùng mẹ nhịn mãi không được đành phải đồng ý. Ai ngờ ba ngày sau anh con lại chết đuối, lúc phát hiện ra con, con lại ngây người ngồi xổm bên hồ, trên tay nắm giày của anh con."
Mẹ lau khóe mắt, nói tiếp. "Mẹ ôm con về rồi, con bắt đầu phát sốt, sốt mất mấy ngày. Đến lúc con khỏi bệnh thì lại chẳng nhớ chuyện gì nữa. Người trong thôn biết đều nói con mệnh quá cứng, khắc người, vì thế bảo cho con ra ngoài. Không còn cách nào khác, mẹ đành phải đưa con đến nhà một người thân, chính là mẹ nuôi con đó. Mẹ nuôi con là người thân của mẹ, gả cho người trong thành phố. Nhiều năm không có con, mẹ đưa con tới trước mặt cô ấy, cô ấy liền thích con. Cô ấy ôm con về, còn nói đôi mắt đứa trẻ này sáng long lanh, tựa như những vì sao vậy. Sau đó cô ấy sửa tên cho con thành Đỗ Minh."