Mẹ giơ tay ước lượng, "Lúc đó anh con mập mạp, con lại gầy tong teo như con mèo. Bà đỡ ôm con chỉ lắc đầu, đứa trẻ này trong bụng mẹ cũng chẳng ganh đua gì với anh nó, tương lai không dễ nuôi đâu. Bà đỡ nói rất có lý, lúc đó trong nhà vẫn còn khá giả hơn bây giờ. Tiền cha mẹ kiếm được cũng khá, mỗi tháng được hơn năm đồng, thoắt cái phải nuôi hai đứa, vậy thì không được rồi. Nhưng lúc cả anh con và con đều ngậm đầu ti của mẹ nút lấy nút để, chẳng đứa nào chịu thua đứa nào. Mẹ hai tay ôm hai đứa, đều là khúc thịt mẹ dứt ruột đẻ ra. Lúc đó trong lòng mẹ lại tự nhủ, dù có phải đập nồi bán sắt mẹ cũng phải nuôi hai đứa lớn khôn."
Trong lòng tôi chua chát, tôi nắm tay mẹ, cuối cùng cũng nhỏ giọng gọi được chữ Mẹ. Mẹ nghe thấy, nước mắt chực trào. Bà để tay trên vai tôi nói không nên lời, bà khóc òa lên. Mãi lâu sau, mẹ mới ngừng run rẩy, "Đỗ Minh, mẹ có lỗi với con và anh con, lúc anh con còn nhỏ đã chết rồi, còn con lại phải cho người khác, mẹ không phải là người mẹ tốt." Tôi ôm vai mẹ, "Mẹ, đã qua hết rồi, mẹ đừng nhắc lại nữa." Mẹ ừ một tiếng dựa vào ngừoi tôi, "Đỗ Trạch, năm tiễn con đi đã có rất nhiều chuyện, hơn nữa mẹ lại mang thai em gái con, mẹ chẳng còn cách nào. Ôi chao, không nói nữa." Mẹ đứng dậy khỏi giường gạch, lau lung tung trên mặt. Đúng rồi, đây là thuốc cô ba đưa cho con, mẹ sắc kĩ rồi, con nhanh uống đi."
Tôi cầm lấy chén đựng thứ kia từ tay mẹ, để dưới mũi ngửi thử.
"Mẹ, cô ba kia là ai thế? Sao bà ta lại nói con và anh như thê?"
"Cô ba con là người lợi hại trong thôn chúng ta, năm mười tám tuổi cô ấy lên núi chơi, ngủ rồi lại được thần tiên báo mộng cô ấy là tiên nữ Cửu Thiên chuyển thế. Thoắt cái cô ấy liền biết xem tướng và xem bệnh. Tên của con và anh con đều do cô ấy đặt đấy."
"Ồ, sao lại thế?"
"Mệnh của con và anh con không được tốt, đặc biệt là con. Cô ba con nói mệnh của anh con và con phạm Thái Tuế, hai đứa tương sinh tương khắc, ngày sinh tháng đẻ chỉ kém nhau một chút nhưng một đứa lại là ngũ hành thiếu Kim, một đứa ngũ hành thiếu Thủy. Bởi thế anh con được đặt tên là Hâm, còn con thì đặt tên là Trạch. Cô ba con nói anh con cả đời không được sờ đến sắt, nếu không sẽ không sống được, còn con cả đời này không được đυ.ng phải nước. Nhưng không ngờ cuối cùng anh con lại chết đuối trong cái hồ nhỏ kia."