Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bác Sĩ Đỗ Minh

Chương 41

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mẹ thở dài vuốt má anh. Bả để tôi xuống, dùng tạp dề lau mặt sạch nước mắt nước mũi cho tôi. Mẹ nâng tay tôi, "Đỗ Trạch, sao con không được như anh con, sao cứ khiến mẹ phải để tâm thế. Ngày mai mẹ lại mua một quả nữa cho hai đứa, nhưng mẹ giao cho anh quản lí, Đỗ Trạch, sau này con không được bướng bỉnh nữa nhé. Tôi đứng một bên nức nở gật đầu, anh đứng bên cạnh lén cười.

Tôi mở to mắt, lấy tay lau mặt. Tay tôi đặt trên trán, mu bàn tay buốt lạnh khiến tôi tỉnh táo hơn một chút. Ánh mặt trời chiếu lên người tôi, tôi dậy muộn rồi. Đỗ Lan không nằm bên cạnh nữa, chăn mền của cô bé chồng loạn xạ bên cạnh tôi. Tôi vẫn nằm đó không nhúc nhích, đôi mắt nhìn thẳng lên trần nhà. Tôi nghe có tiếng bước chân, nghe tiếng như dừng trước cửa phòng, là mẹ. Tôi trở mình tỏ vẻ mình đã tỉnh, mẹ đi tới ngồi cạnh giường, tôi muốn ngồi dậy thì bà lại đè vai tôi lại. "Không cần đâu, Đỗ Minh, con nằm thêm một lúc đi," Mẹ thở dài khẽ nói, "Đỗ Minh, mẹ xin lỗi con." Tôi vỗ tay mẹ, không nói gì cả. Mẹ đặt tay lên trán tôi, tay mẹ hơi lạnh, chắc vừa nhúng nước. Mẹ cúi đầu xuống, "Đỗ Minh, con vẫn còn khó chịu à?" Tôi lắc đầu. Mẹ lại thở dài, "Chẳng lẽ cô ba con nói đúng à? Sao con lại choáng thế này?" Tôi lại lắc mạnh đầu, tôi cũng không hiểu có chuyện gì. Tay mẹ khẽ vỗ mặt tôi, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh trai sinh cùng ngày con vào mùng 2 tháng 2. Ngày đó 24 năm trước tuyết rơi nhiều, hạt tuyết to vô cùng. Mẹ nằm trên giường đau đến nỗi đầu đầy mồ hôi, cả một ngày trời mẹ vẫn chưa sinh được, lúc đó hầu hết các bà các cô trong thôn đã đến giúp. Mẹ bị giày vò đến đêm, đôi khi còn sắp ngất đến nơi. Máu mẹ chảy ướt cả đệm, cả người đổ mồ hôi ẩm cả chăn mền. Lúc đó chẳng nhờ ai ngồi cạnh mẹ, mẹ nắm tay người ta đến tím bầm. Nếu biết sẽ đến ngày hôm nay, mẹ đã chẳng kiên trì rồi, lúc đó mẹ cảm giác như sắp chết vậy, nằm gào thét trên giường, để tôi chết đi, để tôi chết đi. Cuối cùng chỉ nghe tiếng trẻ con khóc oa oa, anh con được sinh ra như thế."

Tôi ngồi dậy nhìn mẹ. Mắt mẹ nhìn tôi ẩm ướt, môi bà khẽ run rẩy, bàn tay sờ trên mặt tôi cũng nóng ướt. Mẹ nói tiếp.

"Mẹ cho rằng thế là xong rồi, nằm đó thở phì phò. Kết quả bà đỡ lại la lên một tiếng, còn một đứa nữa này. Lúc đó mẹ chỉ thấy trời đất quay cuồng, tại sao lại mang thai đôi? Lúc đó mẹ không kịp nghĩ gì cả, chỉ nhắm mắt dùng sức. Chẳng biết qua bao lâu, bà đỡ đã ôm con đến trước mặt mẹ, lúc đó con mới lớn chừng này."
« Chương TrướcChương Tiếp »