- 🏠 Home
- Kinh Dị
- Bác Sĩ Đỗ Minh
- Chương 40
Bác Sĩ Đỗ Minh
Chương 40
Tôi lấy quả cầu ra khỏi gối, anh hí mắt đặt quả cầu cưới ảnh mặt trời. Ánh nắng chiếu qua quả cầu phả xuống mặt anh tôi, anh vừa nhìn vừa cười khanh khách. Tôi rón rén bước qua, tôi cũng muốn xem trong quả cầu của anh có thứ gì? Anh đứng đó nắm chặt nó, lạnh lùng nhìn tôi.
"Mày muốn gì?"
"Anh, cho em mượn quả cầu thủy tinh chơi với."
"Không được, đây là của tao! Mày đừng có hòng, sờ một chút cũng không được."
"Nhưng mẹ nói quả cầu này mua cho cả hai chúng ta chơi mà."
Anh dùng hai tay đẩy tôi thật mạnh, tôi ngã nhào xuống đất. Anh ngồi lên người tôi, tay túm tóc tôi đặt quả cầu thủy tinh trước mặt tôi.
"Đỗ Trạch, mày nhớ kỹ cho tao, quả cầu này chỉ củamình tao tôi. Cái gì cũng của tao hết, phòng này, giường này, gối, chăn mền. Đúng rồi, còn cả mày nữa, mày cũng là cảu tao. Tao là anh mày, tao nói mày phải nghe. Nếu mày dám nói với mẹ, tao sẽ đánh chết mày." Anh túm chặt tóc tôi, "Sau này mày phải nghe lời tao thì tao mới không đánh mày. Nói nhanh, có nghe không?"
Tôi đau đớn tóm lấy tay anh, nước mắt tôi sắp chảy ra rồi. Tôi không ngừng gào lên, "Anh, đừng túm tóc em, đau! Em nghe rồi!"
Anh thả tay xuống, đặt quả cầu thủy tinh trước mặt tôi cười ha hả.
"Mày nghe lời thì cho mày xem. Ái chà, Đỗ Trạch, mày nói bông qua trong quả cầu này được cho vào thế nào nhỉ?"
Tôi mở to mắt, tôi không cẩn thận ngắm nghía nó như thế. Trong thủy tinh màu trắng có mấy cánh hoa màu lam được khảm vào, phản xạ ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời. Tôi muốn sờ vào, anh lại đặt nó trong tay tôi, nhưng lại không rời tay khỏi nó.
"Đỗ Trạch, chúng ta đập nó ra đi, đập ra rồi sẽ lấy được hoa ra đấy."
Tôi khẽ gật đầu, anh bảo tôi lấ búa, tôi đặt quả cầu trên chiếc ghế đẩu, cầm búa đập mạng xuống. Quả cầu vỡ nát thành mấy mảnh. Tôi và anh tìm được cánh hoa bên trong, lại thấy nó chỉ là mấy miếng hoa văn. "Sao lại không có cánh hoa nào nhỉ?" Anh cầm lấy miếng vỡ la lên.
"Mẹ, Đỗ Trạch nó đập vỡ quả cầu thủy tinh rồi!"
Mẹ vào phòng liếc mấy mảnh vỡ trên ghế. Bà tóm lấy tôi đặt lên đùi, đánh mạnh vào mông tôi.
"Cái đứa phá sản này, vừa mua cho chúng mày mà mày đã đập vỡ rồi, năm xu đấy."
Tôi khóc hu hu, tôi không dám nói rằng là do anh bảo tôi đập vỡ. Nhưng mẹ đánh tôi đau quá, tôi khóc đến nỗi nghẹn cả thở.
"Mẹ, mẹ đừng đánh em ấy nữa. Mẹ đừng giận, về sau bọn con không dám nữa."
- 🏠 Home
- Kinh Dị
- Bác Sĩ Đỗ Minh
- Chương 40