Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bác Sĩ Đỗ Minh

Chương 39

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một lát sau, Đỗ Lan thấy tôi không có phản ứng gì thì bèn kéo áo xuống, chui lại vào trong chăn, nhưng lần này lại nằm sang bên kia. Tôi vỗ vai cô bé, "Đỗ Lan, em còn biết gì nữa? Nói anh nghe xem." Đỗ Lan hếch người một cái, "Không biết, không biết gì cả." Tôi sờ trong túi quần, lấy một chùm chìa khóa ra. Tôi bật chiếc đèn pin nhỏ lên, một sợi sáng liền chiếu lên tường trước mặt Đỗ Lan. Đỗ Lan nhìn thấy thì quay phắt người lại, "Gì thế? Anh cho em xem chút với." Tôi lấy đèn pin xuống. Đỗ Lan cầm trong tay thích thú vô cùng, hỏi tôi, "Anh, sao vừa rồi anh không sờ em?" "Sờ em à?" "Đúng đó, em nói với mấy cô ả kia là em với anh ngủ chung giường, các cô ấy hỏi anh có sờ em không. Em nói không thì các cô ấy không tin, còn nói nam nữ ngủ cùng giường, nam có cơ hội sao không sờ nữ được." Tôi cười cười, "Em là em gái anh, sờ cái gì chứ?" Đỗ Lan ở bên cạnh xem đèn pin khẽ Ừ một tiếng, "Tề Tiểu Hồng cũng nói vậy đó. Anh gặp Tề Tiểu Hồng rồi hả?" Đỗ Lan xáp lại, "Anh, con gái trong thành phố đều mặc áo ngực phải không?" Tôi cười gật đầu, "Em thấy Tề Tiểu Hồng cũng mặc đó. Trong thôn mình chả có mấy người mặc, em cũng muốn mặc." Tôi vỗ vỗ Đỗ Lan cách lớp chắn, "Được, sau này anh mua cho em, đúng rồi, nói anh nghe, em còn biết gì nữa?" Đỗ Lan nói, "Cũng chả có gì, mấy chuyện này đều là mấy cô ả kìa nói cho em biết. Mẹ và bố vốn không nói chuyện của anh với em, nhưng em nghe loáng thoáng được mấy lần mẹ nhắc tên anh với bố. Vừa nhắc đến anh với anh cả, bố liền mắng mẹ, mẹ lại khóc." Tôi hỏi Đỗ Lan, "Em với Tề Tiểu Hồng nói gì rồi?" "Tề Tiểu Hồng ấy à? Cô ả tới nghe bọn em tám chuyện, em không thích nói chuyện với cô ả." "Sao thế?" Đỗ Lan nhìn tôi, Tề Thần Kinh là mẹ cô ta đó, anh nói xem vì sao? Hơn nữa lúc trước nhà họ còn nói anh đẩy Tề Tiểu Hồng từ trên núi xuống nữa đó, nếu không thì sao Tề Tiểu Hồng lại bị động kinh được chứ? Anh, anh không nhớ à?" "Là anh khiến Tề Tiểu Hồng trở thành như thế ư?" Lúc này tôi mới hiểu tại sao Tề Tiểu Hồng lại nhìn tôi với ánh mắt như thế. Đỗ Lan thấy tôi không nói gì nữa, bèn quay người chuyên tâm chơi đèn pin, sợi sáng le lói chớp hiện chớp tắt trên tường, giống hệt như ai đang chớp mắt.

"Đỗ Trạch, mày có làm mất quả cầu thủy tinh của tao không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »