Qua một lúc lâu, trong bóng tối mới có tiếng nhóp nhép. Tôi biết đó là tiếng Đỗ Lan ăn chocolate.
Mẹ ngồi trên giường gạch, cắn sợi chỉ trong tay, đưa gối đầu có hoa lam trong tay cho tôi, "Đỗ Trạch, đây là gối đầu của con, sau này đừng giành với anh nữa đấy." Tôi vui vẻ nhận lấy, nhưng vẫn cẩn thận nhìn anh tôi, anh chỉ nhếch môi không nói câu nào. Mẹ ngồi trên giường gạch, tôi và anh tôi nằm hai bên. Tôi còn cẩn thận hé mắt, mẹ cười dí ngón tay lên trán tôi một cái. Dưới ánh trăng, mẹ mặc áo tơ trắng, hai tay vỗ nhẹ cho tôi và anh tôi, miệng hát khe khẽ.
Cong cong con thuyền nhỏ Nho nhỏ hai mũi thuyền Tôi ngồi trong thuyền nhỏ Ngắm sắc trời xanh lam Tôi nhắm mắt lại, như thể đang nằm trên con thuyền nhỏ kia, mẹ đong đưa mái chèo, tôi thả chân xuống mặt nước. Gió thổi bay tóc mẹ, bọt nước bắn lên mặt tôi lạnh buốt. Dần dần, tôi nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.
Đau quá! Anh tôi lại túm tóc tôi. "Anh đừng túm nữa, đau." Anh tôi cười lạnh, "Đưa gối đầu của mày cho tao." Tôi nén nước mắt đưa gối cho anh tôi. Anh tôi ném gối đầu sang cho tôi, "Nói cho mà biết, tất cả đều là của tao, kể cả mày. Không được khóc!" Tôi lấy chăn lau nước mắt, anh tôi còn dùng chân đá tôi. "Này, quả cầu thủy tinh trong gối của tao đâu, mày mà làm mất thì coi chừng tao."
Dưới đầu tôi có một thứ thô cứng, cấn đầu tôi đau nhói, một đêm đó, tôi chẳng tài nào ngủ nổi.
Tôi ngồi bật dậy trên giường, Đỗ Lan ngồi đối diện tấm gương bện tóc. Cô bé quay đầu lại nhìn tôi một chút, mũi hừ một tiếng rồi chạy ra ngoài. Cô bé la lên với mẹ, "Mẹ ơi, con đến trường đây." Mẹ chạy vào phòng, "Ôi chao, con bé chết tiệt kia, không ăn cơm à?" Sau đó lại thở gấp, thấy tôi, mẹ vội vàng đi vào phòng, ngồi bên cạnh tôi. "Đỗ Minh, tối qua con ngủ ngon không?" Tôi khẽ gật đầu, "Mẹ rảnh không ạ? Kể cho con chút chuyện hồi bé đi." Mẹ lại thở dài, chùi tay vào tạp dề. "Nói thế nào nhỉ, thật chẳng biết nói từ đâu." "Đỗ Trạch là tên cũ của con ạ?" "Ừ." Mẹ khẽ gật đầu. "Con là Đỗ Trạch, con còn có một người anh sinh đôi là Đỗ Hâm. Hai đứa các con sinh cách nhau 10 phút, các con giống nhau như đúc vậy." "Thật thế ạ?" Mẹ vuốt trán tôi, "Nếu không phải lúc con hai tuổi ngã bị thương, để lại vết sẹo này thì ngay cả mẹ cũng chẳng phân biệt nổi mất." "Tình cảm giữa con với anh có tốt không ạ?" Mẹ hơi sửng sốt, "Tốt chứ, đương nhiên là tốt rồi. Từ nhỏ con đã quấn lấy anh con, anh của con cứ như là ông cụ non ấy. Con lại không như thế, nghịch ngợm luôn gây họa cho mẹ." Mẹ nở nụ cười, nụ cười ôn hòa đến thế. Bà vuốt tóc tôi, tôi muốn gọi bà một tiếng "mẹ", nhưng cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, tôi không gọi nổi. "Trong nhà có ảnh chụp của con với anh không ạ? Con muốn xem một chút." Mẹ lắc đầu. "Không có, từ khi anh con đi rồi, cô ba của con liền nói không sạch sẽ, bảo cha các con đốt hết ảnh chụp chung đi." "Cái gì không sạch sẽ cơ ạ?" "À, không có gì." Mẹ tôi như thể buột miệng. "Đỗ Minh, mộ của anh con ở trên núi, nằm ở hàng đầu tiên. Đợi lát nữa cơm nước xong xuôi, con tự đi thăm nhé, mẹ phải chăm sóc cho bố con." Mẹ nói xong liền đi ra khỏi phòng, để lại mình tôi ngồi ngẩn người trên giường gạch. Tôi cầm gối đầu bên cạnh giường, tay phải lần vào gối lấy một quả cầu thủy tinh ra. Thủy tinh màu xanh nhạt có khảm mấy đóa hồng, phản xạ ra ánh sáng chói mắt dưới ánh nắng mặt trời.