Chương 25

Mẹ nuôi gọi điện tới. Bà im lặng thật lâu trong điện thoại, tôi cũng chỉ lẳng lặng giữ máy.

"Đỗ Minh, mẹ con viết thư cho mẹ."

"Vâng."

"Bà ấy nói cha con ung thư, đã sắp chết rồi."

"Vâng."

"Đỗ Minh, con thật sự không hề nhớ nổi chuyện trước bảy tuổi ư?"

"Vâng."

Tôi là một người kỳ lạ, tôi không nhớ được gì cả. Cuối cùng tôi chỉ đành bổ khuyết bằng hiện tại, nhớ kỹ việc trong hai năm gần đây, bây giờ tôi đã quên gần hết tên bạn bè đại học. Mẹ nuôi nói lúc trước nuôi tôi không chỉ vì bà không có con phụng dưỡng mà còn vì nguyên nhân khác, cho tới giờ bà vẫn chưa từng nói với tôi. Từ lúc bảy tuổi đến lúc tới nhà cha mẹ nuôi, tôi biết mình là một đứa con nuôi. Nhưng tôi lại chẳng có chút ấn tượng với chuyện trước bảy tuổi, tôi biết lúc mẹ đẻ viết thư cho mẹ nuôi là lúc tôi mười tuổi, mẹ nuôi lấy thư cho tôi xem. Thật buồn cười, thư đều được viết bằng giấy kẻ ô vuông. Trên thư được ghi xiêu vẹo bằng bút máy, thư thường xuyên sai lỗi chính tả. Mẹ nuôi nói thật ra bố mẹ đẻ tôi không biết chữ, những bức thư này đều là mẹ tôi nhờ người viết. Cuối thư đều hỏi tình hình của tôi, mẹ nuôi hỏi tôi có nhớ mẹ đẻ không, tôi lắc đầu. Tôi hỏi mẹ nuôi tại sao bố mẹ đẻ còn sống nhưng bà lại phải nuôi tôi? Mẹ nuôi tôi chỉ lắc đầu không nói gì. Năm tôi thi đỗ Viện Y, có lần trong nhà có một bà cụ nông dân tới, mẹ nuôi bảo tôi gọi bà ta là dì. Tôi gọi một tiếng rồi ngồi an vị xem ti vi, sắc mặt bà cụ kia rất kỳ lạ. Lúc bà ta về rồi, mẹ nuôi tôi hỏi tôi có nhận ra bà ta không, tôi lắc đầu. Mẹ nuôi nói đó là mẹ đẻ của tôi. Tôi chỉ à mọt tiếng rồi lại xem ti vi tiếp. Thật ra tôi biết mẹ nuôi có biết một vài chuyện lúc tôi còn bé, có điều bà chưa bao giờ kể với tôi, tôi cũng chưa bao giờ hỏi. Sau khi tôi tìm được việc liền chào mẹ nuôi rồi chuyển ra ngoài, mẹ nuôi cũng không nói gì, chỉ bảo mỗi tháng tôi chuyển cho bà một ít tiền, nói là bà giữ lại một ít, sau đó đưa cho bố mẹ đẻ của tôi một ít, tôi đồng ý.

Mẹ nuôi hỏi trong điện thoại xem tôi có muốn về thăm không, tôi hỏi tại sao trước đó mọi người không cho tôi về? Mẹ nuôi tôi nói thật ra ở quê tôi xảy ra nhiều chuyện, bà ấy cũng không rõ, có lẽ tôi trở về nhà thì sẽ biết. Tôi chỉ đáp một tiếng "Vâng" rồi hỏi mẹ nuôi ở quê chỉ có một đứa trẻ là tôi ư? Mẹ nuôi nói, "Con có một người em gái." Tôi lại hỏi bà "Không có anh em trai gì ạ?" Mẹ nuôi "À" một tiếng, mãi lâu sau mới nói, "Hình như con có một người anh sinh đôi, nhưng đã chết năm con 7 tuổi rồi."