- 🏠 Home
- Kinh Dị
- Bác Sĩ Đỗ Minh
- Chương 24
Bác Sĩ Đỗ Minh
Chương 24
"Đỗ Minh, em không còn là xử nữ nữa."
"Anh biết."
"Đỗ Minh..."
"Ừ?"
"Hôm nay bên công an có tìm anh nói chuyện không, hỏi chuyện Tống Dương ấy?"
"Ừ, anh nói anh vẫn ở cạnh em từ hôm đó tới giờ."
"Thật ra, Đỗ Minh, em không muốn lừa dối anh, tối đó em gọi Tống Dương tới, em dẫn gã ra sau núi..."
"Anh biết." Tôi đưa tay bịt kín miệng Vương Ngọc.
"Không cần sợ, Tống Dương đã bị đốt thành tro từ hôm thứ hai rồi, cảnh sát không tìm thấy thi thể, cũng chẳng có chứng cứ, em sẽ không sao đâu."
Vương Ngọc nắm chặt bàn tay đang che miệng cô ấy, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn tôi.
"Sao anh biết?"
Tôi chỉ cười, không trả lời mà nắm chặt tay cô ấy, thật ra tôi không chỉ biết những chuyện này.
Tôi còn biết hôm đầu tiên Vương Ngọc trực ban, trời rất nóng, cô ấy ngủ trong phòng thay đồ nam, trên người chỉ khoác một chiếc áo khác ngoài, tướng ngủ của cô ấy rất đẹp, quyến rũ như một con mèo nhỏ. Tóc tán loạn bên gối, đùi kẹp lấy tay. Cô ấy mở cúc áo sơ mi của mình và móc áo ngực đằng sau, cup áo trượt khỏi ngực, để lộ nhũ hoa màu hồng phấn. Cặp mông của cô ấy hếch lên, để lộ đường viền hoa của đồ lót dưới lớp váy mỏng.
Sau đó tôi dùng đồ lót của Vương Ngọc khẽ lau sạch cơ thể cô ấy, Vương Ngọc vẫn đang ngủ mê than một tiếng. Lúc đó cơ thể cô ấy mềm mại, tựa như một đứa trẻ trong tay tôi.
Kết quả.
Vương Ngọc nằm trong lòng tôi, vẽ vài vòng trước ngực tôi.
"Đỗ Minh, em không còn sạch sẽ nữa, sao anh vẫn còn thích em?"
Tôi gối đầu trên tay, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Trước kia đã từng có người nói với anh, trên đời này không có ai sạch sẽ cả.
[HẾT]
Bác Sĩ Đỗ Minh
Lời tựa: Hai đứa trẻ đứng trên núi ngắm nhìn cảnh sắc phía xa, một người nhìn lên trời, một người nhìn xuống đất.
Tôi đứng đó, nhìn em trai mặt đầy nước mắt.
Anh trai này, em đã chẳng còn phiền não nữa, chẳng còn anh nữa...
Nửa đêm, tôi ngồi dậy trên giường, mặt đầy mồ hôi lạnh lẽo như băng tuyết.
Giấc mộng luôn giống nhau, những đứa trẻ giống nhau. Cậu ta đứng trên bờ nhìn tôi, tôi giãy dụa trong nước, sắc mặt đứa trẻ kia bình tĩnh đến thế. Tôi muốn hét thật to, nước tràn vào miệng đắng chát. Tôi từ từ chìm xuống, còn đứa trẻ kia lại nở nụ cười như thiên sứ.
Trời xanh, mây trắng, ngọn núi xa xa và đồng hoa màu vàng, Sự đau đớn vì hít thở không thông và bóng đêm vô hạn, lẫn với tiếng cười ngây thơ của trẻ con, tôi nhìn thấy một căn phòng mở rộng cửa ở trong làng, một người phụ nữ đứng trước giường dỗ hai đứa trẻ ngủ...
- 🏠 Home
- Kinh Dị
- Bác Sĩ Đỗ Minh
- Chương 24