Chương 20

Chị vẫn cho rằng không có gì có thể đả động đến mình. Nhưng dáng vẻ của em trên sân thượng vẫn khiến tim chị đập không ngớt, em như một thiên sứ từ trên trời rơi xuống. Ánh mặt trời vây quanh em, chị cảm thấy như ánh mặt trời kia chiếu xuống nhân gian này chỉ vì em. Em ngoái đầu lại cười cười, lời nói điệu bộ của em nhỏ nhẹ, tất cả đều khiến tim chị đập không ngừng. Em không biết lúc đó chị chỉ ra vẻ thoải mái tới bên cạnh em, nhưng mặt của chị lại nóng rực, bờ môi khô tới vậy, chị không thể ngừng liếʍ môi để nó ướŧ áŧ hơn. Tim chị đập rất mạnh, chị không thể ngừng ôm chặt mình. Nhưng chỉ một động tác lơ đãng của em, một câu nói vui đùa vu vơ, hay một chút ý cười cũng đã có thể khiến chị như tan vỡ. Đêm đó chị không tài nào ngủ được, nhắm mặt lại chỉ thấy nụ cười của em, ánh mắt của em. Từ ngày đó chị đã yêu em rồi, Đỗ Minh. Mỗi ngày chị đều phải giả vờ lơ đã đi qua phòng học của em, mỗi lần đều đi qua bên cạnh em như không hề hay biết. Chị như trúng độc vậy, độc của em. Em bao dung đến thế, không hỏi chuyện của chị, ánh mắt trong suốt nhưng vẫn cổ vũ chị, tẩy rửa tội ác của chị.

Chị biết rõ chỉ có ở bên em, chị mới có thể tìm lại cảm giác thuần khiết, sạch sẽ. Lúc đó chị chỉ có một ý nghĩ, giá cứ được như thế này mãi thì tốt. Nhưng em không thuộc về chị, chị cũng không có tư cách để có em, bao nhiêu lần ôm lấy em trong giấc mơ, gào khóc trong ngực em, nhưng tỉnh lại vẫn chỉ có một mình chị. Chị không ngừng ngụy trang cho bản thận, chị sợ em từ chối chị, chị sợ không thể nói chuyện với em được nữa. Chị sợ, chị thật sự sợ mất em. Tốt nghiệp rồi, em sẽ không còn là đàn em của chị nữa, chị không biết nên vui mừng thay em hay đau khổ thay cho bản thân chị. Chị đã cho rằng chị sẽ có thể vờ như vui vẻ tiễn em đi, không ngờ lại thấy em buồn. Chúng ta đều là một loại người, đàn em ạ. Chúng ta chưa từng sai, nhưng cuộc sống lại ép chúng ta có đầu. Cuộc sống như một tên bạo quân, chỉ có nhẫn nhục chịu đựng mới có thể sống được, chúng ta đều không sung sướиɠ gì. Bởi vậy nên chị quyết định cầu xin Vương Liên Cử cho em.

Chị đặt 500 tệ trên bàn của Vương Liên Cử, nói rõ ý đồ đến. Còn Vương Liên Cử lại cười nói, tôi không biết quan hệ giữa cô và Đỗ Minh, cũng không muốn biết, chỉ là tiền này ông ta không nhận. Ông ta kéo tay chị, đặt lại tiền trong tay chị, nhưng lại chẳng hề buông tay ra. Lòng bàn tay ông ta đầy mồ hôi, tay của chị như bị cắm vào nội tạng người chết vậy, dinh dính khiến người ta buồn nôn. Sau đó ông ta nói với chị, năm nay tổ phẫu thuật sẽ giữ lại một người sau tốt nghiệp. Trương Thiến, tôi rất coi trọng em. Chỉ cần em biết làm, ở lại trường thì thành tích môn này của Đỗ Minh sẽ không có vấn đề gì nữa.