Lúc tôi mở mắt ra lần nữa đã là hơn ba giờ chiều. Không mộng mị gì cả, cảm giác tốt đẹp này rất hiếm có trong một năm nay. Đáng tiếc tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai, tôi cầm lấy điện thoại. Bên kia lập tức có giọng Vương Ngọc, mang theo tiếng nức nở.
"Đỗ Minh, sao anh còn chưa tới nữa, sắp giao ban rồi."
"Hôm qua tiểu phẫu cho con chó kia lâu quá, hơi mệt nên giờ anh mới tỉnh."
"Hừ, chỉ vì một con chó, anh quên anh đã hứa gì với em rồi à?"
Cầm điện thoại, tôi tưởng tượng ra được điệu bĩu môi của Vương Ngọc.
"Không đâu, tối nay sẽ cùng với em."
"Chẳng được câu nào đứng đắn, thế anh có tới hay không đây."
Tôi cười nói, "Đương nhiên là tới rồi, đúng rồi, hôm nay em mặc áσ ɭóŧ màu gì?"
Vương Ngọc A một tiếng nhưng vẫn nhỏ giọng nói, "Giống với lần trước anh thấy đấy."
Tôi không trêu cô ấy nữa, chỉ hỏi cô ấy muốn ăn gì. Vương Ngọc bèn lớn giọng bên kia điện thoại.
"Em muốn kem ly Nestlé."
Tới bệnh viện, tôi thấy một bưu kiện của tôi ở phòng bảo vệ, là chị gửi cho tôi. Tôi nhìn vào tờ giấy kia, là chữ của chị, rất lộn xộn. Đáng tiếng hôm nay là chủ nhật, tôi chỉ đành đợi tới mai lấy. Lên trên lầu, Vương Ngọc thấy tôi liền gọi tôi. Muốn đút kem cho tôi, lại muốn tôi chơi bài với mấy cô y ta, tôi nhìn ra được cô ấy đang miễn cưỡng giả vờ, nhưng tôi vẫn cố gắng phối hợp. Ăn cơm tối xong, cô ấy lén kéo tay tôi vào phòng thay đồ nam.
"Em hơi sợ, em muốn tối nay anh nói chuyện phiếm với em."
"Ừ." Tôi cười gật đầu với cô ấy.
"Anh chờ em một chút."
Vương Ngọc cười đến là sáng lạn, cô ấy quay người chạy ra ngoài. Lúc về, trong tay cô ấy còn cầm một tách cà phê.
"Em cố ý pha cà phê cho anh đấy, không muốn anh lát nữa ngủ gật đâu, chúng ta phải trực cả tối đáy nhé."
"Ừ."
Tôi nhận tách cà phê rồi uống một hớp, đợi đến lúc cô ấy trở lại, tôi đã thuận tay đổ thứ trong tách ra chậu cây bên cửa sổ.
Vương Ngọc nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, đến khi xác định tôi đã ngủ thì lặng lẽ đi qua người tôi, nhảy xuống cửa sổ. Đợi đến khi tiếng bước chân của cô ấy biến mấ hẳn, tôi ngồi xuống chuyển chậu hoa bên cửa sổ sang chỗ khác, đẩy cánh cửa sổ cô ấy thuận tay đóng lại ra, vì ngoài cửa không có chỗ nắm tay nên Vương Ngọc ở bên ngoài sẽ không mở ra được.
Tôi mặc áo Blue ngủ trên giường, trời đã bắt đầu tối. Gió không ngừng thổi vào qua cửa sổ, tiếng dế mèn kêu văng vẳng, mủa này chắc cũng chẳng còn nhiều dế mèn nữa. Nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối, thật ra chỉ cần phương pháp chính xác, bạn sẽ sống rất tốt. Lúc bạn cảm thấy không sống nổi nữa, đó chẳng qua là vì cách sống của bạn không đúng, không liên quan tới xã hội này chút nào. Bạn không tin vào sự thật, nhưng cũng không nên trốn tránh, sự thật thì vẫn là sự thật mà thôi. Bạn chỉ có thể thay đổi, như vậy thì sự thật mới có thể trở thành lịch sử. Tay trái tôi nắm lấy lá thư kia, tay phải không ngừng ma sát giữa hai đùi. Có lẽ chỉ có như vậy tôi mới có thể làm phong phú cuộc sống về đêm của mình hơn một chút. Tôi vừa không ngừng tưởng tượng đôi môi của chị, bờ eo của chị, vừa không ngừng thủ da^ʍ. Lúc chất lỏng nóng bỏng kia bắn ra, tôi cắn tay mình để ngăn tiếng rêи ɾỉ. Qua một lúc lâu, gió lùa vào phòng chợt nhẹ lại. Bên người có thêm một cơ thể mềm mại, hai tay cô ta ôm lấy tôi từ phía sau, tôi khẽ gọi chị, sau đó ngủ thật say,