Chương 10

Nhưng chị vẫn không nói cho tôi biết.

Nằm trên giường chị, tôi đưa tay che mắt mình, vì nó lại bắt đầu rơi nước mắt. Tay kia vô ý sờ lên bức tường bên người, trên tường gồ ghề, ngón tay của tôi lướt qua khiến bụi tường rơi xuống. Tay tôi dừng lại ở gần eo, ở đó có rất nhiều vết cắt, là vết móng tay gạch vào đây. Rất mới, chỗ bị gạch hẵng còn trắng. Vậy nhất định là dấu móng tay của chị, tôi có thể tưởng tượng ra chị đang nằm trên giường như tôi bây giờ, ngón tay gạch lên tường, khuôn mặt lại hờ hững.

Trong mông lung, tôi nhìn thấy chị, lần đầu tiên chị lên sân thượng, lần đầu tiên chị bước vào sinh mệnh của tôi. Chị mặc chiếc váy lụa trắng mỏng, giày xăng đan buộc dây hồng nhạt, ngón chân chị rất trắng, qua làn da nuột nà còn nhìn thấy được mạch máu nhỏ màu xanh. Toàn thân chị như có ánh sáng, hệt như một nữ thần. Lần gặp đầu tiên, chị ngồi cạnh tôi, ôm hai chân, tập trung nghiêng đầu kê gối nhìn tôi. Làn váy dưới chân chị khẽ bay, tôi cũng không nghe được chị nói gì với tôi...

Tôi biết Triệu Dĩnh đang nhìn tôi, tôi mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt của cô ta. Cô ta không lảng tránh chút nào, ngược lại còn nhướn mày.

"Anh đẹp trai, tướng ngủ của anh đẹp thật đấy, vốn em còn muốn hôn trộm anh một cái."

"Ồ, vậy bây giờ bổ sung đi."

Tôi vươn tay ra sờ tai cô ta, Triệu Dinh liền tiến lên.

Hôn nồng nhiệt một lát, Triệu Dĩnh thở dốc nói, "Xuống đi, em không muốn trên giường người chết."

Phái nữ trong viện y học nếu không lạnh nhạt thì cũng là dâʍ đãиɠ, đây là quan điểm mà nam sinh viện y chúng tôi đều nhất trí. Tôi nhiều lúc muốn che miệng Triệu Dĩnh lại, nhưng cô ta lại chẳng buồn quan tâm mà gạt tay tôi ra.

"Sợ gì chứ, bây giờ còn chưa khai giảng, mấy giáo viên khác cũng chưa về."

Cô ta vươn tay lấy một cái bαo ©αo sυ trên đầu giường đeo cho tôi. Xé bỏ lớp mặt nạ rồi, bản tính con người liền phát huy rất tinh tế, động tác của Triệu Dĩnh mạnh mẽ, cô ta còn thở hổn hển rên to. Tôi bấu lấy vai cô ta, gọi cô ta là da^ʍ phụ.

Cô ta dừng lại nói với tôi, "Anh biết không, Trương Thiến cũng là da^ʍ phụ, là gái điếm như em thôi."

Triệu Dĩnh bất bình nói dưới thân tôi, "Từ lúc vào trường em đã biết cô ta là đồ gái điếm, tuy rằng ra vẻ thanh cao nhưng bản chất lại rất dâʍ đãиɠ. Lúc đó nam sinh cả trường đều để ý chị ta, nhìn dáng vẻ không ai bì nổi của chị ta, em rất không phục. Ở cùng phòng với chị ta lại càng không thoải mái, đã sớm không ai theo đuổi nữa rồi, còn giả vờ gì chứ."