Chương 2: Cô ta không có não

“Cô có 3 phút để cởϊ qυầи.”

“Muộn hơn 1 phút cũng không, nhanh cởi ra cho tôi.”

Hôm nay là lần tái khám đầu tiên của Lâm Yên.

Lại nữa, lại là giọng điệu này nữa. Nhưng, rất thành công làm Lâm Yên quên mất sự ngượng ngùng mà làm theo ý hắn.

Lúc 3 phút mặc định đã đến, Lâm Yên đã sẵn sàng nằm đó, chuẩn bị cho công cuộc tái khám của bác sĩ đẹp trai.

Anh đeo găng tay, rất chuyên nghiệp quan sát ‘cô bé’ của Lâm Yên. Gương mặt không chút biểu cảm, chỉ đơn thuần như đang quan sát một miếng thịt hư.

Bỗng, bác sĩ chun mũi, nói:

“Này, sao tình trạng bệnh vẫn không thuyên giảm thế?”

“Cô có làm theo sự chỉ dẫn của tôi không?”

Lâm Yên đỏ mặt, không dám nhìn về phía hắn, cô chỉ úp úp mở mở:

“Tôi…tôi không nhớ…”

Chân mày bác sĩ nhíu lại không hài lòng. Nhàn nhạt hỏi:

“Cô đã mua qυầи ɭóŧ và dung dịch vệ sinh tôi ghi lại chưa?”

“Tôi quên…”

Quên?

Cô nhóc này não làm bằng đậu phụ à? Anh đã ghi ra một mảnh giấy chi tiết như thế. Thế mà, cô ta dám nói quên là quên???

“Tôi có ghi lại cho cô rồi mà?”

Lâm Yên nhắm tịt mắt.



“Tôi quên mất mảnh giấy để ở đâu.”

Cái này không phải là não làm từ đậu phụ, mà gọi là không não. Có ai như cô ta không?

Thôi được rồi, anh không nên khẩu nghiệp. Khách hàng là thượng đế, cùng lắm thì…

“Cô mặc lại quần, đợi tôi 5 phút, tôi dắt cô đi mua đồ.”

“Hả????”

Cách một lớp khẩu trang, bác sĩ lại nói thêm:

“Cô có 2 phút để mặc lại quần.”

Hu hu, không tin được là cô lại vội vàng mặc lại quần, nghe theo lời chỉ dẫn của bác sĩ kia. Trách do cô yếu bóng vía quá thôi.

….

Lúc này, tại siêu thị.

Bác sĩ ngang nhiên đi vào nơi bán nội y nữ. Anh nâng gọng kính lên, quan sát từng cái một.

“Cái này quá dày. Không được.”

“Còn đây thì hơi bé so với kích cỡ của cô, cái khác đi.”

Lâm Yên nối đuôi đi theo bác sĩ kia, cô hận không thể đào một cái hố mà chui xuống để đi vào giấc ngủ ngàn thu.

Đây là cái trường hợp gì thế này???

“Bác sĩ, để tôi tự chọn cho, anh không phải còn có việc ở phòng khám sao?” Lâm Yên rụt rè cất tiếng hỏi.

Bác sĩ rất thật thà đáp:

“Không, lịch của tôi hôm nay có mỗi cô thôi, yên tâm đi.”



Yên tâm cái méo gì?

Một đám phụ nữ chỉ chỉ trỏ trỏ cô kìa. Nhìn những ánh mắt ngưỡng mộ đó xem, họ chắc là đang ngưỡng mộ cô được ai đó chọn nội y. Ôi kìa, họ còn xuýt xoa anh ta đẹp trai.

Phải chăng hào quang của cái đẹp quá lớn mà khiến người khác bị quên đi tính chất bên trong sự việc?

Lâm Yên níu ống tay áo bác sĩ, nhỏ giọng:

“Ý là tôi ngại…”

“Nhưng tôi không ngại, cô đừng lo.”

Trả lời xong, lại tiếp tục công việc.

Lâm Yên: “…”

Mất một lúc lâu để anh ta chọn xong vài món phù hợp với cô. Đáng lẽ, bác sĩ còn định bảo cô phải thay cho anh ta xem vì lo cô lại quên mất mình đã mua đồ mới. Nhưng Lâm Yên nhiệt liệt từ chối, ba chân bốn cẳng nói mình có việc rồi chạy mất.

Bác sĩ à, anh nhiệt tình quá rồi!

Không, không phải anh ta nhiệt tình vì lương tâm đâu. Anh ta là vì cái khác cơ ~

Bác sĩ lại lẩm bẩm:

“Người anh em, có phải mày đã nhận chủ rồi không?”

Một đóa hoa xa lạ, đã vậy còn là bệnh nhân của mình. Nói thế nào nhỉ?

Người anh em à, đây không phải là biểu hiện của sự vã quá chứ? Mở phòng khám bao lâu nay, ‘kỳ quan thiên nhiên’ nào anh chưa thấy qua? Duy chỉ có công trình hỏng hóc này, là anh ta đặc biệt hứng thú.

Không sao, chịu khó tu sửa rồi đâu lại vào đó thôi ~

Bỗng, bác sĩ nhìn tay mình.

Cô nhóc này, quên mất đồ lót rồi!