Chương 17: Tôi sẽ gặp Vương Nhất Bác

Hôm sau, Lâm Yên thức giấc. Cô vươn vai ngáp một cái, rồi theo thói quen định tìm WC để làm vệ sinh cá nhân.

Quái, hôm nay WC ở đâu thế? Sao cô đi mãi mà không thấy vậy?

Lúc này, Lâm Yên bắt đầu bừng tỉnh.

Đây là đâu???

Và sao cô lại ở đây???

Mắt Lâm Yên mở to hết cỡ nhìn ngó xung quanh. Ôi mẹ ơi, cái nơi sang trọng gì đây? Không lẽ cô đã bị bắt cóc?

Khoan. Biết đâu sau 19 năm giả nghèo khó, hai ông bà Lâm đã quyết định để cho cô biết sự thật? Rằng tên thật cô là Lâm Băng Băng, con gái của chủ tịch đứng đầu thế giới, và bấy lâu nay hai ông bà giả nghèo khó rèn luyện cho cô sự mạnh mẽ khi đứng trước bão tố. Và, bây giờ hai ông bà cảm thấy thời cơ đã chín muồi nên quyết định để cô biết sự thật chăng?

Ôi, Lâm Băng Băng đã đổi đời rồi. Một bước hóa thành tiểu thư đài cát rồi ~ ôi cô phải nhanh chóng đi gặp bố mẹ thôi, phải làm một màn Tân Dòng Sông Ly Biệt thật cảm động, rồi sau đó bảo mẹ đưa cô gặp chồng yêu Vương Nhất Bác, rồi sau đó đi sang Hàn Quốc để gặp Song Joong-ki, rồi tiếp tục bay qua Châu Âu để gặp ‘chúa hề’ Cardi B. Úi, cô quên mất phải quay lại Hàn Quốc để xin chữ ký của Lisa. Ái chà, nhiều việc quá, cô phải chuẩn bị thôi…

Lúc Lâm Yên đang rơi vào mộng tưởng thì ở phía sau bác sĩ Duẩn mở cửa một cái. Bác sĩ đang định gọi cô dậy để ăn sáng, ai ngờ vừa mở cửa ra đã gặp gương mặt 3 phần ảo tưởng 7 phần mộng mơ của Lâm Yên. Cô đưa tay về phía anh, nói:

“Ôi, con đã biết tất cả rồi. Bố mẹ à, con không trách hai người đâu. Băng Băng không trách hai người đâu…”



Bác sĩ Duẩn: “????”

Cô ta cắn thuốc à?

“Cô vẫn còn say à?”

Giọng nói của bác sĩ Duẩn vang lên, đánh tan ảo tưởng đáng thương của Lâm Yên. Cô đã thoát khỏi sự ảo mộng của Lâm Băng Băng mà trở về con người thực tại: Một Lâm Yên nghèo khó, phải ăn mì gói thay cơm và có tiền sử viêm â* đ**.

“Sao lại là anh?” Lâm Yên thu tay lại, hỏi.

“Sao không thể là tôi?”

“Sao anh lại ở đây?”

“Đây là nhà tôi.”

“Sao tôi lại ở nhà anh?”

“Sao cô không thể ở đây?”



“Nhưng…”

Bác sĩ Duẩn nhìn vẻ mặt bất ngờ của Lâm Yên. Mồm cô há to hết cỡ như kiểu có thể táp chết một con ruồi. Ánh mắt cô tan vỡ, trái tim cô rung rinh. Cô nhìn bác sĩ Duẩn, sắc mặt biến hóa như tắc kè từ xanh sang đỏ. Biểu tình của cô đa dạng đến buồn cười, ngỡ như cả trăm sắc thái đang thay nhau biểu hiện trên gương mặt cô.

“Đêm qua cô uống say, cháu tôi bảo đưa cô về nhà. Nhưng cô cứ bám lấy tôi không buông, khiến tôi phải đưa cô về đây. Đó chính là lý do cho sự hiện diện của cô ở nơi này.” Bác sĩ Duẩn giải thích.

Lâm Yên nhớ ra, à ừm đúng là có chuyện như thế thật…

“Đêm qua, tôi…có làm gì quá đáng không?” Lâm Yên chỉ hai ngón tay vào nhau, nhớ đến 7749 tình tiết trong phim. Liệu…cô và bác sĩ không làm gì quá giới hạn chứ?

Bác sĩ cười nhạt, nhớ lại hôm qua mình bị cô đá xuống giường làm cho má phải của anh sưng vù lên. Thế là, anh phải chườm đá cả đêm mới hết. Cô khiến cho ‘người anh em’ của anh kêu gào, để rồi khiến ‘anh ta’ ủy khuất mà xìu xuống bất mãn. Tội ác của Lâm Yên gây ra, anh phải để cho cô trả giá một chút.

“Có, cô đòi trấn lột quần của tôi.”

“À, còn đòi ăn thử ‘cây kem’ trên người tôi.”

Ánh mắt bác sĩ Duẩn trở nên tà mị:

“Bây giờ, cô Lâm còn muốn ăn ‘kem’ không?”