Chương 13: Tôi sẽ cởϊ qυầи anh

“Này, cậu Vương, thử món này nhé.”

“Món này cũng ngon này.”

“Ăn nhiều chút nhé.”

Từ lúc thức ăn được bày lên đến giờ, Lâm Yên thấy Lê Tùng hết gắp món này đến món khác đặt vào dĩa của Vương Thiên. Hắn thậm chí còn không thèm động đũa, chỉ chăm chú gắp thức ăn cho cậu.

Lâm Yên định gắp một miếng gà cho Vương Thiên, ai ngờ Lê Tùng đã nhanh tay hơn, hắn đặt vào đĩa của Vương Thiên miếng gà ấy, nói:

“Gà ở đây cũng ngon lắm.”

Mỗi lần cô định gắp món gì cho crush thì đầu vịt thiếu gia cũng nhanh tay hơn mà đặt vào đĩa cậu món đó. Cuối cùng, Lâm Yên đành bất lực. Được rồi, cô ăn cho nó lành.

Vương Thiên cảm thấy không tự nhiên lắm. Người bên cạnh nãy giờ chỉ lo gắp thức ăn cho cậu mà một miếng cũng chưa ăn. Cậu thấy người ta nhiệt tình thì cũng ngại. theo phép lịch sự bèn gắp một miếng cá hồi đặt vào dĩa của hắn, cậu cất lời:

“Anh Lê cũng ăn đi.”

Mắt của Lê Tùng cong lên, đầu vịt thiếu gia như muốn sừng cả lông trên người mà kêu ‘cạp cạp’ vì vui sướиɠ. Hắn bèn cho miếng cá hồi vào miệng, nói:

“Vương Thiên, ngon lắm.”

Lâm Yên: “->.-> ????” Nói cái gì vậy? Hắn nói crush cô ngon???

Vương Thiên: “O.O ???” Nghe lầm à?

Thấy hai ánh mắt nhìn mình, đầu vịt bèn nhanh chóng bổ sung:

“Ý tôi là cá hồi ngon.”

Lâm Yên: “…”

Vương Thiên: “…”

Người phục vụ đem một chai Whisky lên, hắn đợi người đó mở nắp xong rồi nói:

“Vì cuộc gặp gỡ của chúng ta, chai rượu này là để thể hiện giao tình.”

Vương Thiên định từ chối vì cậu không thể uống rượu. Tuy nhiên, cậu cảm thấy từ chối sự nhiệt tình của Lê Tùng là một tội ác. Vậy là, cậu cũng nhắm mắt mà uống.



Người rót rượu cũng rót cho Lâm Yên một ly, cô cũng như Vương Thiên, không nỡ từ chối giao tình của Lê Tùng, dù gì người ta cũng mời cô ăn. Thế là, cô cũng cố gắng uống một ngụm.

Thoáng chốc, dưới sự nhiệt tình của Lê Tùng và anh nhân viên rót rượu, đã hết một chai Whisky.

Vương Thiên mặt đỏ ngà ngà, cậu xua tay:

“Tôi…tôi đi vệ sinh…”

Cậu bụm miệng lại, dáng vẻ muốn nôn. Lê Tùng thấy thế cũng để cho cậu đi, dù gì nãy giờ cậu ta cũng uống hơi nhiều.

Lúc Vương Thiên vừa rời đi, Lâm Yên đập bàn một cái thật lớn. Cô như cười như khóc, mếu máo:

“Cởϊ qυầи cái đầu anh…”

Gì? Nghe nhầm à?

Nãy giờ hắn đã nói gì với cô đâu?

Mọi ánh mắt đổ dồn vào Lê Tùng. Hắn há hốc mồm, xua tay:

“Này, tôi không có nói gì nha.”

Lâm Yên quát lên:

“Con mẹ nó, anh lại bắt tôi cởϊ qυầи?”

…cái mẹ gì đây? Cô ta say quá hóa rồ à?

Đầu vịt thiếu gia oan ức không nói nên lời. Cả gương mặt hắn vặn vẹo, đối diện với ánh mắt kì lạ của mọi người xung quanh thì lông vịt muốn xù lên hết. Hắn cảm giác mình như một tấm bia, bị người ta liên tục phóng ánh nhìn ba chữ kì: Kì lạ, kỳ quặc, kì thị.

Lúc này, Vương Thiên mới từ nhà vệ sinh bước ra sau một trận nôn thừa sống thiếu chết. Cậu định gọi cho mẹ đến đón mình về, nhưng nghĩ lại lại gọi cho cậu Duẩn. Dù gì, cậu Duẩn cũng đỡ đáng sợ hơn mẹ cậu.

Cậu ngà ngà say, nói:

“Cậu ơi, đón cháu với…cháu say quá..ợ…”

Duẫn Nguyên nhíu mày không hài lòng, trả lời:

“Tự bắt taxi về đi.”



“Cháu không nhớ địa chỉ nhà…ợ…cậu cứu…”

Duẫn Nguyên định cúp ngang, ai ngờ bên kia đầu dây lại vang lên âm thanh của Lâm Yên:

“Huhu…bác sĩ…tôi không muốn cởϊ qυầи đâu…”

Bên cạnh là Lê Tùng vẻ mặt bất đắc dĩ. Hắn nhìn cậu, ý muốn nói: Làm ơn đem cái cục nợ này đi đi.

Lâm Yên nắm cổ áo Lê Tùng, ợ vào mặt hắn, mờ mờ ảo ảo cảm thấy đây là gương mặt đẹp trai của bác sĩ Duẩn, cô gào lên:

“Sao anh không cởϊ qυầи ra mà cứ bắt tôi cởi mãi vậy?”

Lê Tùng ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa.

Hắn…đang bị quấy rối! Con mẹ nó! Cô ta đời cởϊ qυầи hắn!

“Lâm Yên cũng ở đó à?”

Vương Thiên xoa đầu, đáp:

“Vâng.”

“Đang ở đâu?”

“Nhà hàng mẹ cháu hay ăn…tầng cao nhất…”

Bác sĩ bèn cúp máy.

10 phút sau, bác sĩ bèn xuất hiện. Trước mặt bác sĩ bây giờ là Lâm Yên đang kéo thắt lưng của Lê Tùng, cô sống chết không buông tay. Còn Lê Tùng đang nắm chặt thắt lưng và gào ầm lên:

“Không được để cô ta trấn lột bản thiếu gia! Nếu không tôi đuổi việc các người! Aaaaaa…”

Bốn, năm nhân viên giữ chặt tay Lâm Yên lại. Cô lúc này như đang cắn phải thuốc, sức mạnh cực kỳ phi thường mà hú lên:

“Tôi sẽ lột được quần của anh…bỏ tay ra…aaaaa…”

“Cứu….cứu…”

Khung cảnh gà bay chó sủa này đập vào mắt của bác sĩ Duẩn. Anh giật khóe môi, bất ngờ đến ngỡ ngàng.