Chương 2: Chính nghĩa đặt nhầm chỗ

Hai tên thuộc hạ nghe thấy lệnh bèn nhanh chóng tiến lên, mỗi tên đạp một phải vào ống khuỷu chân sau khiến anh mấy thăng bằng mà quỳ xuống. Đầu gối đánh uỳnh trên sàn đất một cú khá đau. Tần Huy xoa xoa hai chỗ tím đỏ, trừng mắt nhìn về phía gã, gầm lên:

"BJ! Nếu em là đàn ông hãy đánh đấm và nói chuyện như hai người đàn ông! Em có ngon đừng núp phía sau lá chắn của thuộc hạ... Hèn!"

BJ tiến lên chặn cửa, trực tiếp dùng co nắm tay tung về phía trước! Tần Huy nghiêng người tránh đòn vừa rồi thì nào ngờ bị gã bồi thêm một cú vào bụng... Dạ dày nhộn nhạo khiến anh muốn nôn hết các món vừa ăn ra.

Quả là tham ăn chẳng có gì tốt! Đặc biệt là ngồi ăn với người nóng tính.

Gã quát lên đầy tức giận như một con mèo bị giẫm phải đuôi: "Anh nói tôi hèn?! Anh thì chắc quang minh chính đại? Về chuyện của Đào Nhã rõ ràng anh có thể hồi phục chức năng của bộ phận tinh hoàn, điều trị và khắc phục được trang thái cương cứng của ông ta nhưng anh đã không làm thế.

Anh vì người anh em chí cốt của anh Dương Hỏa, mà đi ngược lại lời thề của bác sĩ - bỏ qua một cơ hội cứu sống người bệnh."

Tần Huy xoa xoa cơn đau ở bụng và chân, đôi mắt ai oán liếc nhìn BJ, chậm rãi mở miệng: "Cứu một con hổ đang bị thương và thả nó về rừng, điều này là chuyện thiện hay chuyện ác không thể do một người nói là được.

Tôi đã hồi phục chức năng cơ bản của ông ta! Tuy không giúp ông ta tiếp tục "hưởng thụ thú vui nɧu͙© ɖu͙©" được nữa, nhưng đối với những cô gái khác thì đó là một chuyện cực kỳ may mắn."

BJ cố ý ngắt lời: "Ý anh là mình đang đóng vai anh hùng, vì dân trừ hại?"

Tần Huy trầy trật lắm mới có thể đứng thẳng dậy! Bác sĩ như anh đáng ra nên thường xuyên rèn luyện sức khỏe một chút, mới bị đấm có vài cái mà đã cảm thấy choáng váng thể này, quả là dấu hiệu của sức khỏe không tốt.

Anh thầm tự kiểm điểm bản thân rồi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của tên trước mặt:

"Phải! Nếu có thể tôi thật sự muốn sắm vai đó một lần nữa, và diệt trừ con "sâu" hư hại tiếp theo... Là em!"

BJ nhìn anh, vừa khinh thường vừa bất bình nói: "Anh hiểu rõ tôi được bao nhiêu mà phán xét tôi? Dựa vào đâu mà nói tôi là con "sâu hư hại"?"

Tần Huy khó chịu trả lời: "Dựa vào chuyện em nhờ tôi! Vì sao em không thỏa thuận đàng hoàng với cô gái đó đi thử ADN cùng nhau! Vì sao phải giấu diếm?

Chẳng lẽ chuyện hay mình làm minh còn nghi ngờ - không biết mình phải là ba của đứa bé không? Nếu là phải thì sao, không phải thì làm sao? Chẳng phải cũng là một kết quả, đều là hủy hoại hay vứt bỏ hay sao?"

Một cú đấm lại vung ra, lần này người ra đòn lại là Tần Huy.

Anh cực kỳ ghét, phải nói đúng hơn là cực kỳ căm phẫn loại người "quất ngựa truy phong" như gã.

Chính những người như gã khiến bao nhiêu nữ nhân nhẹ dạ phải chịu khổ.

Thụ thai cho người khác rồi lại không thừa nhận kết quả đó, rõ ràng có hàng tá biện pháp phòng tránh, tại sao cứ nhất mực chơi trần và thụ thai?

Chỉ vì thỏa mạn du͙© vọиɠ bản thân nhất thời mà phủ nhận hết hậu quả. Điều này, đối với một người bác sĩ chính trực anh là chuyện không thể chấp nhận được.

Hành động bây giờ của gã chỉ là hành động cứu vãn sửa sai vụng về nhất thời thôi, không thể ngăn chặn tận gốc đồng nghĩa là có rất nhiều chuyện tương tự sẽ xảy ra nữa! Gã sẽ ép cô ấy từ bỏ đứa con, đúng chứ?!

BJ bất ngờ bị đấm đến bật máu, không ngờ bác sĩ nam khoa khi ra tay cũng nặng thật. Nhưng anh hiểu sai về gã rồi, gã gào lên đính chính: "Nếu là con tôi, tôi đương nhiên sẽ nhận nó! Nếu không phải, đương nhiên tôi không nhận!"

Câu trả lời này khiến Tần Huy bất ngờ: "Em dám nhận nó?"

BJ hất cằm, dáng vẻ gợi đòn của gã chẳng phù hợp với lời nói: "Tội gì không nhận! Nói thẳng ra thì nó là con tϊиɧ ŧяùиɠ giỏi nhất của tôi mà!"

Bác sĩ Tần đanh mặt, ánh nhìn về phía BJ cực kỳ kiên định: "Vậy tôi có một điều kiện!"

"Cứ nói!"

"Dù đứa con có phải hay không? Người mẹ phải được an toàn tính mạng."

BJ có hơi bất mãn về điều kiện này – nó đi ngược lại nguyên tắc xử lý bình thường của gã.

Kẻ lừa dối BJ mà còn đường sống? Nực cười!

Nhưng nếu đó là nguyên tắc làm việc của bác sĩ Tần, gã chấp nhận trao đổi! Dù sao gã cũng muốn biết được sự thật, dù sự thật này phải phiền đến người khác.

Gã khảng khái gật đầu chấp thuận: "Được! Sẽ không làm hại đương sự!"

Tần Huy nghiêm nghị nói: "Cho tôi 1 ngày suy nghĩ!"

Gã thảnh thơi đáp: "Được! Đây là số điện thoại của tôi! Hoan nghênh anh gọi đến báo tin vui!"

--------o0o-------

Sau một đêm cân nhắc, đứng ở vai trò của đàn ông, cũng là vai trò của một bác sĩ; Tần Huy quyết định giúp đỡ BJ, theo dõi cái thai đến 7 tuần, nhờ quen biết của các đồng nghiệp mà lấy được kết quả xét nghiệm.

Đương nhiên mẫu đối chiếu và quá trình xét nghiệm đều trong bí mật.

Ngày Tần Huy nhận được tệp hồ sơ bệnh án đặc biệt đó, cũng đã là nửa tháng sau.

Lúc đưa tận tay cho anh, người đồng nghiệp khoa nhi này có chút tò mò hỏi: "Tần Huy sư huynh! Anh có thể cho em biết vì sao anh lại theo dõi tệp bệnh án của người này không? Đương sự yêu cầu xét nghiệm đó là người nhà của anh?"

"Không!"

"Là anh em bằng hữu chí tốt?"

"Không!"

Người đồng nghiệp nọ tiếp tục cau mày: "Thế là gì? Đừng nói là người qua đường nhé!"

Tần Huy cười cười, trả lời cho qua chuyện: "Là người qua đường thôi, không được sao?"

Người đồng nghiệp kia càng không tin, đưa mắt ra nhìn bầu trời xanh vô tận! Làm việc với bác sĩ Tần lâu vậy rồi, cậu ta cảm nhận được sự chính nghĩa của anh nhưng không phải ai gặp nạn anh cũng giúp.

"Tần Huy Sư Huynh, em nói này, anh đừng giận! Em không nghĩ anh đủ lương thiện và rảnh rỗi thời gian đến mức lo chuyện bao đồng đâu..."

Tần Huy nhìn lại lòng mình, bâng quơ nói: "Ừm... Gã đấy khiến tôi thấy áy náy với thành kiến của mình.

Nhìn qua thì có vẻ ăn chơi trác táng, nói chuyện gì cũng không đứng đắn! Thích đem tình cảm và những hành động mập mờ ra đùa giỡn... Nhưng khi nói chuyện chính thì lại rất nghiêm túc.

Còn nữa, tôi tìm thấy được một chút chính nghĩa còn sót lại trong con người gã! Đột nhiên muốn cứu rỗi... Quả thật tính cách đó của gã – rất giống Dương Hỏa... Nhưng bị tha hóa nhiều rồi..."

"Tần Huy Sư Huynh, hiếm khi em thấy anh nói nhiều như vậy. Hẳn là người đó rất đặc biệt với anh?"

Tần Huy cười buồn, thầm trách bản thân đã có thành kiến quá sâu với 1 người: "Ừm! Cậu ta dám làm dám nhận. Vậy thì khá đặc biệt đó!"

--------o0o-------