Nhậm Doanh Doanh đứng đợi cả một ngày trời cuối cùng cũng chờ được tới lúc Từ Viên Khang đi xuống, ngay khi thấy anh cô ta như hổ đói mà lao tới, nắm lấy cánh tay anh mà nói :
" Anh Khang, cuối cùng em cũng đợi được anh xuống rồi. Lũ người này nhất quyết không cho em vào trong. " Vừa nói cô ta vừa chỉ tay vào những bảo an đang đứng trước cửa.
Từ Viên Khang cau mày nhìn cánh tay cô ta đang nắm lấy tay mình lạnh lùng nói :
" Buông ra. " Âm thanh rét lạnh khiến Nhậm Doanh Doanh sợ hãi mà dần thả lỏng tay anh, nhưng cô ta vẫn chưa buông ra chỉ khẽ nắm hờ. Nhậm Doanh Doanh bắt đầu rơm rớm nước mắt :
" Anh quát em à.? Người ta đã phải đứng đây đợi anh cả ngày rồi đấy, đám người kia không cho em vào trong anh nhất định phải phạt bọn họ để xả giận cho em đấy... "
Từ Viên Khang : " Anh không nói lại lần hai đâu." Nhậm Doanh Doanh nhận ra trong câu nói của anh có phần mất kiên nhẫn nên mau chóng buông tay.
" Em buông rồi đấy, nhưng em đến đây tìm anh là có chuyện muốn nói cho anh biết... "
Từ Viên Khang : " Nói đi. "
" Nhưng anh nhớ phải thật giữ bình tĩnh đấy. "
Từ Viên Khang : " Nói. "
" Anh hứa với em đi. " Từ Viên Khang nghe Nhậm Doanh Doanh trả lời như vậy thì không thèm nhìn cô ta lấy một cái mà trực tiếp xoay người bỏ đi. Anh không muốn lãng phí thời gian của mình vào những chuyện vô bổ như thế này. Nhậm Doanh Doanh thấy anh bước đi thì mau chóng đuổi theo kéo anh lại. Từ Viên Khang khó chịu liếc nhìn góc áo nơi bị Nhậm Doanh Doanh nắm, thấy ánh mắt ấy của Từ Viên Khang cô ta mau chóng buông tay và nói :
" Em thực sự có chuyện quan trọng muốn nói cho anh nghe. Chuyện này có liên quan tới Trình Lạc đấy."
Từ Viên Khang nghe vậy đôi mày khẽ cau anh lạnh lùng lên tiếng : " Nói đi. "
" Chị ta không phải là người tốt đẹp gì đâu anh. Trước mặt anh thì ngoan ngoãn thánh thiện, nhưng sau lưng anh thì cô ta lại cặp kè quan hệ với người đàn ông khác. " Theo từng câu chữ của Nhậm Doanh Doanh sắc mặt của Từ Viên Khang ngày một tệ. Thấy anh như vậy trong lòng ả ta như trăm hoa đua nở, ngay lúc Nhậm Doanh Doanh đang tràn ngập trong ý nghĩ chiến thắng thì một cánh tay mạnh mẽ hướng tới bóp chặt lấy cổ cô ta. Nhậm Doanh Doanh trừng to mắt, như không dám tin mọi chuyện đang diễn ra, những bảo an xung quanh thấy vậy cũng không ai dám tiến lên ngăn cản. Bởi bọn họ cũng sợ cái khí lạnh đang bao phủ Từ Viên Khang.
Nhậm Doanh Doanh đưa tay lên cố gắng cậy mở bàn tay anh ra nhưng không thể, mặt cô ta đã đỏ bừng. Từ Viên Khang thấy như vậy mới buông tay và đẩy cô ta ra. Nhậm Doanh Doanh sau khi được thả ra thì vô lực ngã xuống mặt đất ho sặc sụa, cô ta sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt run run giọng gọi :
" Anh... Anh Khang à!!!. "
Từ Viên Khang đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt sắc lạnh ghim thẳng vào người Nhậm Doanh Doanh mà nói :
" Nhậm Doanh Doanh, tôi nể tình cô là em gái nuôi nên không gϊếŧ cô, nhưng cô dám bôi nhọ cô ấy thì đừng trách tôi không nể tình anh em. "
Nhậm Doanh Doanh thấy anh bảo vệ Trình Lạc như vậy sự ghen tuông che mờ đôi mắt, Nhậm Doanh Doanh tiếp tục nói :
" Em không có bôi nhọ chị ta chính mắt em nhìn thấy, em còn chụp được hình hai người họ thân mật với nhau nữa kìa, ban đầu là ở sân bay sau đó là trước cửa một khách sạn... " Vừa nói Nhậm Doanh Doanh vừa rút điện thoại ra mở ảnh và đưa cho Từ Viên Khang.
Từ Viên Khang nhận lấy điện thoại xem những hình ảnh trong máy, vẻ mặt vẫn chẳng có chút gì gọi là tức giận, nhưng đó chỉ là anh đang kìm nén cảm xúc trước mặt Nhậm Doanh Doanh mà thôi. Một tay anh cầm điện thoại thẳng thừng xóa bỏ những tấm hình ấy, nhưng tay còn lại trong túi quần thì âm thầm xiết chặt.
Từ Viên Khang nhớ lại lúc chiều khi trong văn phòng anh có gọi điện cho cô. Bên đầu dây bên kia mất một lúc lâu mới có người nghe máy, ngay khi có người nhấc máy anh đã vội vàng hỏi :
" Lạc Lạc, em còn đau bụng nữa không? Lát nữa anh tới đón em đi ăn nha. "
Trình Lạc : " Em đỡ hơn nhiều rồi, hôm nay em có hẹn nên không đi cùng anh được. "
" Ai vậy. "
Trình Lạc : " Anh trai em. "
Kết thúc hồi tưởng Từ Viên Khang vứt trả điện thoại cho Nhậm Doanh Doanh rồi bỏ đi. Anh lái xe tới nhà của Trình Lạc, mặc dù biết mật mã cửa nhưng anh không muốn vào và quy định sẽ ở bên ngoài đợi cô về.
Trình Lạc bên này sau khi rời khỏi bệnh viện thì cùng với Tề Minh Châu và Trình Danh tới nhà hàng ăn uống. Khi ăn xong Trình Danh chở Tề Minh Châu về nhà cô ấy rồi cùng Trình Lạc về nhà.
Trình Danh thấy ánh mắt đáng sợ của Trình Lạc dành cho mình thì hỏi :
" Tiểu Lạc Lạc em làm sao vậy? Ai chọc gì em à? Nói cho anh biết để anh đánh hắn ta. "
Trình Lạc : "Thật không ? "
" Đương nhiên. " Trình Danh vỗ ngực đảm bảo.
Trình Lạc : " Vậy anh đánh bản thân mình đi. "
" Tại sao chứ? "
Trình Lạc : " Anh còn giám hỏi tại sao à? Anh kéo em đi theo làm bóng đèn cho hai người cả một buổi tối mà giờ anh dám hỏi em tại sao? "
" ây za xin lỗi mà... Nhưng mà bọn anh lần đầu gặp mặt nên cần có em đi cùng, nhưng em yên tâm sau này anh sẽ không cần em phải làm bóng đèn nữa đâu vì anh đã có phương thức liên lạc với cô ấy rồi. " Vừa nói Trình Danh vừa lắc lắc chiếc điện thoại trong tay khoe chiến lợi phẩm. Hai anh em Trình gia mải mê trêu đùa với nhau nên không để ý thấy một ánh mắt sắc lạnh cùng vẻ mặt đáng sợ đang nhìn về phía họ.
" Trình Lạc ". Đột nhiên một giọng nói truyền tới thu hút ánh nhìn của cả Trình Lạc và Trình Danh. Hai người cùng nhau nhìn về phía phát ra âm thanh ấy.
Trình Lạc : " Khang... " Ngay khi Trình Lạc vừa dứt câu đã thấy Từ Viên Khang bước đi nhanh về phía mình không nói không rằng kéo tay cô đi.
Trình Danh thấy em gái mình bị kéo đi như vậy thì cũng đưa tay ra tóm lấy cánh tay còn lại của Trình Lạc. Từ Viên Khang xoay người ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Trình Danh, anh lạnh lùng nói :
" Buông tay ra. "
Trình Danh : " Tôi mới là người phải nói với cậu câu đó. " Trình Lạc ở giữa sắp ngạt thở vì bầu không khí đầy tia lửa điện của hai người đàn ông. Cô nhìn về phía Từ Viên Khang hỏi :
" Viên Khang? Anh có chuyện gì à? "
Từ Viên Khang : " Anh có chuyện muốn nói với em. Đi theo anh. " Nói rồi anh kéo Trình Lạc cùng đi, nhưng Trình Danh vẫn chưa chịu buông tay.
Trình Danh nhìn Trình Lạc nói : " Em không được đi. "
Từ Viên Khang : " Tại sao lại không được đi? Nếu tôi nhất quyết đưa cô ấy đi thì sao? "
" Cậu lấy tư cách gì để đưa Trình Lạc đi? " Trình Danh hỏi.
Trình Lạc : " Bạn trai cô ấy."
" Bạn trai.? " Trình Danh miệng thì hỏi nhưng mắt thì lại nhìn Trình Lạc chờ đợi câu trả lời của cô.
Trình Lạc : " Anh Danh, bỏ tay em ra trước đi lát nữa về em sẽ giải thích với anh." Từ Viên Khang đang tức giận mà còn nghe được Trình Lạc gọi một tiếng
" Anh Danh " như vậy lửa giận trong lòng càng trỗi dậy. Anh kéo cô đi vào thang máy ấn xuống tầng một xuống hầm giữ xe.
Trình Lạc : " Viên Khang, anh kéo tay em đau quá... Khang à...! " Từ Viên Khang mặc kệ lời nói của cô mở cửa xe đẩy Trình Lạc vào trong, sau đó anh cũng bước vào và đóng mạnh cửa lại.
Trình Lạc : " Khang à anh..."
Lời nói chưa xong Trình Lạc đã thấy anh tiến lại gần mình. Từ Viên Khang áp người xuống chiếm lấy đôi môi cô, anh hung hang cắи ʍút̼ lấy đôi môi ấy, mà không để ý thấy sự hoảng hốt trên gương mặt Trình Lạc. Nụ hôn của anh mạnh bạo, không hề dịu dàng như thường ngày, Từ Viên Khang cứ nghĩ tới tấm hình cô cùng người đàn ông khác cười nói vui vẻ thì cơn ghen lại dâng lên lấn áp đi lí trí.
Sau khi đã dày xéo đôi môi Trình Lạc đến sưng đỏ, anh mới buông môi cô ra và tiếp tục di chuyển đến cổ cô mà cắи ʍút̼. Trình Lạc thấy anh như vậy thì sợ hãi dùng sức đẩy anh ra nhưng Từ Viên Khang vẫn chẳng có chút giao động.
Trình Lạc : " Khang... Anh làm gì vậy... Mau buông em ra. " Từ Viên Khang nhận thấy sự phản kháng của cô nên càng tức giận, anh đưa tay xé phăng chiếc áo sơ mi cô đang mặc. Tới lúc này Trình Lạc cũng không thể làm gì khác ngoài việc khóc. Cô đau lòng, cô tủi thân, tại sao người đàn ông cô yêu đối xử với cô như vậy?
Từ Viên Khang cảm nhận được Trình Lạc không còn phản kháng nữa và còn nghe được tiếng khóc của cô. Anh dùng chút tỉnh táo cuối cùng của mình gượng người dậy nhìn cô, cái anh thấy được là một Trình Lạc nước mắt đầm đìa, đôi môi có chút sưng đỏ, cổ có dấu hôn và... Chiếc áo bị anh xé.
Từ Viên Khang : " Lạc Lạc anh xin lỗi... " Vừa nói anh vừa đưa tay ra định đỡ cô dậy nhưng lại bị Trình Lạc gạt đi. Từ Viên Khang nhìn thấy nước mắt của cô thì bối rối tới mức không biết phải làm như thế nào. Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy con gái khóc, trước đây anh chỉ dửng dưng coi như không thấy, nhưng hiện tại anh không thể... Bởi người con gái đang khóc này là người anh yêu, mà kẻ làm cô ấy khóc lại chính là anh. Nghĩ tới đây anh tự tát mình một cái coi như là chuộc lỗi với Trình Lạc và cũng là để bản thân tỉnh táo hơn. Từ Viên Khang mau chóng cởϊ áσ khoác lên người cô và đỡ cô dậy, Trình Lạc giữ chặt lấy chiếc áo anh đưa, cô cố gắng nép sát mình vào cánh cửa xe tránh xa anh nhất có thể. Thấy người con gái mình yêu lại nhìn mình bằng ánh mắt sợ hãi ấy Từ Viên Khang càng thêm hối hận và oán trách bản thân.
Từ Viên Khang : " Lạc Lạc anh xin lỗi... Là do anh không khống chế được cảm xúc của mình, đều là anh không tốt... Xin lỗi em... "
Lúc này Trình Lạc cũng đã bình tĩnh lại được cô đưa đôi mắt ngập nước của mình nhìn anh nói :
" Từ Viên Khang em đã làm gì sai? Tại sao anh lại đối với em như vậy? Tại sao hả? "
Từ Viên Khang : " Xin lỗi là do anh tức giận, nên anh..."
" Anh tức giận nên anh xả giận lên em sao? Em đã làm gì để anh phải đối xử với em như vậy chứ? " Vừa nói Trình Lạc vừa đánh vào người của Từ Viên Khang.
Từ Viên Khang cũng không né tránh để mặc cho Trình Lạc đánh, anh biết cô cảm thấy rất tủi thân, rất khó chịu nhưng anh cũng khó chịu khi thấy cô đi với người đàn ông khác, mà còn thân như vậy.
Trình Lạc sau khi đánh anh xong ủy khuất mà khóc lớn lên, Từ Viên Khang ôm lấy cô vào lòng nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Từ Viên Khang : " Lạc Lạc em muốn đánh anh làm gì anh cũng được nhưng em đừng khóc, là lỗi của anh tất cả đều là anh sai... "
" Anh khốn nạn.... Em đã làm gì sai mà anh đối với em như vậy hả? "
Từ Viên Khang : " Vì nhìn thấy em đi cùng người đàn ông khác anh..."
" Người đàn ông khác? Là ai chứ? "
Từ Viên Khang nghe cô hỏi thì lấy điện thoại ra đưa những tấm hình cho cô xem. Trình Lạc xem xong thì hỏi anh :
" Tại sao anh lại có những tấm hình này? Và chỉ vì những tấm hình này mà anh nghi ngờ em? "
Từ Viên Khang : " Anh không nghi ngờ em. Anh chỉ cảm thấy khó chịu khi em cười đùa với người đàn ông khác,... Ngoài anh. "
" Ăn giấm rồi sao? "
Từ Viên Khang : " Anh!!! "
Nhìn dáng vẻ hiện tại của anh sự ủy khuất cùng tức giận ban nãy đều biến mất. Trình Lạc bật cười nhìn anh.
Từ Viên Khang : " Vui lắm sao? "
" Vui, nhưng em cảnh cáo anh nếu lần sau còn xuất hiện tình trạng như này em sẽ không tha cho anh đâu." Vừa nói Trình Lạc vừa nhìn xuống chiếc áo bị anh xé rách.
Từ Viên Khang : " Được... Anh biết rồi. "