Sau khi Từ Viên Khang nói vơi Trình Lạc xong thì cũng đi vào nhà vệ sinh để rửa tay, anh phát hiện trong túi của mình có vật thể gì đó nên đưa tay vào trong lấy ra. Thì ra là mẫu xét nghiệm máu mà bác sĩ lấy khi nãy chắc là do anh không để ý cầm nhầm. Từ Viên Khang cũng chẳng nghĩ nhiều đặt ống máu xuống rửa tay.
Một lát sau có một người đàn ông trạc tuổi anh bước vào anh ta đặt ống nghiệm xuống, bấm điện thoại một chút rồi rửa tay.
Từ Viên Khang sau khi rửa tay và hong khô tay đã cầm ống nghiệm ra ngoài trước. Khi thấy anh Trình Lạc nói :
" Anh mau vào trong đi bác sĩ đang tìm anh đấy. " Từ Viên Khang gật đầu rồi bước vào trong.
Bác sĩ Diệp nhìn anh hỏi :
" Từ Thiếu anh có thấy ống nghiệm sau khi tôi đã lấy mẫu cho anh không? Tôi tìm mãi chẳng thấy nó đâu. "
Từ Viên Khang lấy ra mẫu xét nghiệm rồi đáp :
" Thật ngại quá bác sĩ Diệp khi nãy tôi đã vô tình cầm đi, đẩy gửi anh. " Vừa nói Từ Viên Khang vừa đưa lại ông nghiệm cho bác sĩ Diệp.
Bác sĩ Diệp nói :
" Từ Thiếu anh cứ về đợi kết quả đi, mai sẽ có. Tôi thấy tình trạng của anh cũng rất ổn định chỉ là dạo gần đây anh có chút mất ngủ đúng không? Khí sắc của anh có vẻ xanh xao. "
Từ Viên Khang : " Đúng vậy. Dạo này tôi rất bận, thời gian ngủ lại ít, nên mới như vậy đấy. "
" Vậy để tôi kê cho anh chút thuốc cho dễ ngủ. " Bác sĩ Diệp đáp.
Từ Viên Khang : " Vậy làm phiền bác sĩ Diệp rồi. "
Bác sĩ Diệp cười nói :
" Không phiền, không phiền. "
Từ Viên Khang bước ra khỏi phòng bệnh thì thấy Trình Lạc vẫn đứng ở đó đợi mình
Từ Viên Khang : " Em vẫn chưa đi sao? "
Trình Lạc đáp : " Vẫn chưa. Bác sĩ nói thế nào.? "
Từ Viên Khang : " Ngày mai mới có kết quả. "
" Vậy được mai có tôi sẽ mang tới cho anh. "
Từ Viên Khang : " Không cần đâu. Mai tôi sẽ bảo Bạch Ảnh tới lấy là được rồi, em còn bận nhiều việc như vậy. Tôi đây không dám chiếm dụng thời gian quý báu của thiên sứ. "
" Ai đó mới khi nãy còn nói là không muốn tôi phải khó xử cũng không muốn tôi phải tránh mặt anh. Sao đây giờ anh lại là người tránh mặt tôi sao? "
Từ Viên Khang : " Tôi... "
" Quyết định vậy đi mai tôi sẽ mang kết quả tới cho anh. " nói xong Trình Lạc bước đi. Từ Viên Khang cười nhẹ rồi cũng mau chóng đuổi theo.
Từ Viên Khang cùng Trình Lạc đang đi trên hành lang thì cô gái đang đi về phía họ chẳng may bị trượt ngã, nếu bình thường Từ Viên Khang sẽ đỡ lấy cô gái ấy để tránh cho cô ta bị ngã xuống đất nhưng hôm nay anh lại không làm vậy.
Cô gái đó đã bị ngã xuống đất, Trình Lạc thấy vậy chạy lại đỡ cô ấy lên hỏi :
" Cô gái cô không sao chứ? Có đau ở chỗ nào không? "
" Tôi không sao đâu cảm ơn cô. " Nói xong cô gái kia đứng dậy chỉnh lại trang phục đầu tóc rồi bước đi.
Trình Lạc khó hiểu ngước mắt lên nhìn anh :
" Chuyện gì vừa xảy ra vậy Từ Viên Khang. Đó là một mỹ nữ đấy. "
" Thì sao? " Từ Viên Khang nghiêng đầu hỏi lại.
Trình Lạc : " Mỹ nữ ngã mà anh không đỡ cô ta sao? Mỡ tới miệng rồi còn chê sao? "
" Nếu là trước đây tôi sẽ đỡ để cô ta không bị ngã, nhưng bây giờ thì không. "
Trình Lạc : " Tại sao? "
" Vì em không thích còn gì. Em nói em không thích kiểu người đào hoa như tôi. Tôi đang thay đổi, từ giờ về sau trong mắt tôi chỉ có một mình Trình Lạc em những người khác tôi không quan tâm cũng chẳng muốn quan tâm. " Nói xong anh bước đi Trình Lạc nhìn theo bóng lưng anh khẽ cười nói :
" Đồ trẻ con. "
Từ Viên Khang xoay người lại hỏi cô :
" Em cười gì mau đi thôi. " Trình Lạc gật đầu bước tới.
Từ Viên Khang hỏi cô :
" Lát nữa em định đi đâu. "
Trình Lạc : " Tôi đã nói rồi mà đi thăm bệnh. "
" À, nói đến thăm bệnh tôi mới nhớ. Bệnh nhân bị tai nạn giao thông mà em phải cứu xuất hơn 6 tiếng đó như thế nào rồi. "
Trình Lạc : " Anh vẫn còn nhớ sao? "
" Tất nhiên rồi sau hôm đó tôi tỏ tình thất bại mà không nhớ sao? " Trình Lạc nghe vậy vội chuyển chủ đề.
Trình Lạc : " Ờ, nếu anh đã quan tâm anh ta như vậy thì tôi dẫn anh đi thăm anh ta một chút vậy. Đi thôi. "
Trình Lạc dẫn anh tới phòng bệnh 588.
Trình Lạc, đẩy cửa phòng bước vào cười nói :
"" Anh Mã, tình trạng sức khỏe của anh như thế nào rồi. " Người nhà bệnh nhân thấy cô tới thì đứng dậy chạy lại cầm lấy tay cô cúi đầu liên tục nói cảm ơn.
" Tôi cảm thấy đỡ hơn rồi bác sĩ cảm ơn cô, nếu không có cô e rằng tôi đã..."
Trình Lạc : " Anh đừng nói vậy đây là trách nhiệm và bổn phận của chúng tôi nhìn thấy bệnh nhân có thể tỉnh lại đã là món quà tốt đối với chúng tôi rồi. Vừa rồi tôi đã khám sơ qua cho anh, tình trạng phục hồi của anh cũng rất tốt nhưng chưa thể ăn được những đồ cứng tốt nhất anh nên ăn cháo cho dễ tiêu hóa. "
" Vâng tôi biết rồi. Cảm ơni bác sĩ. "
Trình Lạc : " Vậy mọi người nghỉ ngơi đi tôi ra ngoài trước đây, một lát nữa y tá sẽ đế thay băng cho anh. "
" Vâng. "
Hai người cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, Từ Viên Khang nhìn cô nói :
" Trình Lạc, em rất giỏi đấy."
Trình Lạc : " Ý gì đây? Tại sao tự nhiên lại khen tôi vậy? "
" Một cô gái nhỏ bé như em lại chọn một ngành nghề vất vả như nghề Y, Tôi không biết em đã phải trải qua bao cuộc phẫu thuật lớn nhỏ, nhưng tôi đã đợi em hai lần. Hai lần đó đều dài 6- 8 tiếng đồng hồ. Trong quá trình đó chắc em đã rất căng thẳng, rất áp lực đúng không? "
Trình Lạc thở dài đáp :
" Đúng vậy, nghề Y rất vất vả, nhưng tôi lại thích nó. Ba mẹ tôi đã nhiều lần lên tiếng ngăn cản muốn tôi chuyển nghề nhưng tôi vẫn cương quyết muốn theo nghề này. Nếu như ai cũng sợ nghề Y vất vả không muốn làm vậy ai sẽ làm?
Tôi muốn thấy nụ cười hạnh phúc của bệnh nhân cũng như người nhà của họ nghe biết tin bình an.
Được rồi không nói nữa. Anh về trước đi mai tôi sẽ thông báo cho anh kết quả khám hôm nay. "
Từ Viên Khang gật đầu nói :
" Được, vậy thì làm phiền bác sĩ Trình rồi tôi đi trước đây. "
Trình Lạc : " Được, tạm biệt." Sau khi Từ Viên Khang rời khỏi Trình Lạc cũng trở về phòng làm việc của mình.
Sáng hôm sau Trình Lạc tới văn phòng của bác sĩ Diệp để lấy kết quả xét nghiệm của Từ Viên Khang. Cầm bản kết quả trên tay Trình Lạc thẫn thờ bước ra khỏi phòng bệnh cô nhớ lại những gì bác sĩ Diệp đã nói :
" Bác sĩ Trình đây là kết quả xét nghiệm của Từ Thiếu, từ bản kết quả này cho thấy cậu ấy đã bị bệnh. Là ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Theo như tình trạng bệnh cậu ấy chỉ còn sống được nhiều nhất là 2 tháng nữa. "
Trình Lạc lập tức bắt xe tới tập đoàn Nam Cung Thị. Bước lại quầy lễ tân Trình Lạc nói :
" Xin chào, tôi là Trình Lạc phiền cô thông báo với Từ Viên Khang tôi muốn gặp anh ấy. "
" Phiền tiểu thư đợi một lát. " nói xong nữ lễ tân gọi điện thoại cho ai đó, sau khi cúp máy cô ấy nói với Trình Lạc :
" Vị tiểu thư này, Từ tổng đang họp, thư ký của anh ấy có nói là nếu đợi được thì cô có thể lên văn phòng của anh ấy đợi. "
Trình Lạc : " Được tôi biết rồi. " Nói xong Trình Lạc đi ra thang máy rồi bước vào trong. "
Khi thang máy mở ra thư ký đã đứng đó đợi cô.
Thư ký cúi người nói với Trình Lạc :
" Trình tiểu thư, mời bên này Từ tổng đang họp anh ấy nói cô chờ anh ấy một lát. "
Trình Lạc : " Tôi biết rồi cảm ơn cô. "
Trình Lạc vào văn phòng của Từ Viên Khang ngồi chờ hơn 30 phút thì cánh cửa phòng mở ra Từ Viên Khang trong bộ vest đen ưu nhã bước vào. Khi thấy anh đôi mắt Trình Lạc không nén được cảm xúc mà đỏ lên, nước mắt chảy xuống.
Từ Viên Khang thấy cô khóc hoảng hốt tiến tới. Phụ nữ khóc anh thấy rất nhiều nhưng trước kia anh đều thấy rất bình thường, nhưng hôm nay người con gái này khóc tâm can anh lại cứ như bị ai đó cào cấu. Từ Viên Khang đến trước mặt Trình Lạc nhỏ giọng dỗ dành.
" Trình Lạc em sao vậy? Tại sao lại khóc có chuyện gì nói tôi nghe. Có ai bát nạt em sao? "
Trình Lạc : " Từ Viên Khang tôi..."
" Có chuyện gì? Ngoan nào không khóc nữa, nói tôi nghe đã xảy ra chuyện gì? "
Trình Lạc : " Kết quả xét nghiệm của anh... "
" Có rồi sao? Nhưng tại sao em lại khóc.? "
Trình Lạc đưa tờ báo cáo xét nghiệm cho anh, Từ Viên Khang nhận lấy.
Trình Lạc nói : " Theo như kết quả cho thấy anh đã bị... Ung thư dạ dày. Thời gian sống nhiều nhất chỉ còn 2 tháng. "
Từ Viên Khang cười gượng nói : " Trình Lạc... Em đang đùa sao? "
" Tôi... Xin lỗi. "
Từ Viên Khang : " Như vậy đi, tôi bảo Bạch Ảnh đưa em về trước tôi cần thời gian yên tĩnh lại một chút. "