Chương 106: Gả Cho Anh Nhá!

Từ Viên Khang nhìn cô đã đeo khăn bịt mắt xong thì lái xe rời đi, sau vài tiếng chạy xe cuối cùng cũng tới nơi, tuy là đã tới nơi nhưng anh không cho Trình Lạc tháo khăn mà tự mình dẫn dắt cô từng bước đi.

Trình Lạc : " Chúng ta đi đâu vậy? "

" Lấy vé cap treo? "

Trình Lạc : " Cáp treo? Lấy vé cáp treo để làm gì? Từ Viên Khang anh làm em tò mò đấy. "

" Chút nữa em sẽ biết thôi. "

Từ Viên Khang dẫn cô vào cáp treo, khi tới điểm dừng anh lại dẫn cô ra ngoài.

Ngay khi cáp treo dừng lại phía trước xuất hiện một khung cảnh xinh đẹp hai bên đường được trang trí bởi những đóa hoa hồng và đèn led tạo thành một lối đi ở giữa. Từ Viên Khang đi vòng ra sau mở khăn che mắt cho cô.

Trình Lạc từ từ mở mắt mình ra, do bị che mắt một khoảng thời gian nên mắt cô chưa kịp thích ứng với ánh nắng, một lát sau Trình Lạc mới có thể mở hẳn mắt. Hiện ra trước mắt cô là một khoảng trời tràn ngập hoa tươi, trên đường đi cũng được rắc đầy những cánh hoa.

" Đây là..." Trình Lạc cảm động không nói nên lời cô quay mặt nhìn sang anh hỏi.

Từ Viên Khang đưa tay lau nước mắt cho cô nói :

" Cô ngốc này, em đừng khóc... Chúng ta đi thôi. " Nói rồi anh cầm tay Trình Lạc bước đi.

Hai người họ đi hết quãng đường hoa thì thấy một túp lều trong suất. Trình Lạc nhận ra nơi này, đây chính là nơi trước đây anh cùng cô ngắm mưa sao băng. Một người nhân viên mang bó hoa hồng xanh tiến lên. Từ Viên Khang nhận lấy bó hoa rồi quỳ một chân xuống trước mặt Trình Lạc, một tay anh cầm bó hoa tay con lại anh cầm hộp nhẫn :

" Lạc Lạc, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời của anh, cảm ơn em đã cùng anh trải qua những vui buồn của cuộc sống, cảm ơn em đã giúp anh tìm lại mẹ ruột của mình... Trước đây chính tại nơi này, anh đã tỏ tình với em, muốn em trở thành bạn gái của anh. Bây giờ anh muốn kết thúc mối quan hệ bạn trai, bạn gái với em, anh muốn chúng ta kết hôn. Anh biết anh còn rất nhiều khuyết điểm nhưng anh sẽ cố gắng thay đổi để em có thể chấp nhận anh. Vậy nên Lạc Lạc gả cho anh nhá! "

" Đồng ý đi... Đồng ý đi. " Ngay khi Từ Viên Khang vừa dứt câu những nhân viên xung quanh đó liền vô tay, hò reo khích lệ.

Trình Lạc nhìn anh rưng rưng gật đầu cô bước lên nhận lấy bó hoa :

" Em đồng ý. " Từ Viên Khang nghe được câu trả lời của Trình Lạc anh nở nụ cười rạng rỡ, đeo nhẫn vào tay cô. Trình Lạc đỡ Từ Viên Khang đứng dậy họ trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào, sau khi dứt nụ hôn Trình Lạc tựa trán mình vào trán anh cười nói :

" Viên Khang, sau này anh không cần phải thay đổi gì cả. Em yêu anh là em yêu con người của anh bởi vậy nên anh không cần thay đổi vì bất kỳ ai, cho dù người đó là em. "



Từ Viên Khang : " Được, anh biết rồi. Lạc Lạc ngày mai chúng ta vê thành phố T. "

" Để làm gì? "

Từ Viên Khang : " Đương nhiên là để kết hôn. "

" Nhưng mà em còn chưa chuẩn bị gì cả, váy cưới em còn chưa thử em... "

Từ Viên Khang : " Tất cả mọi thứ anh đều đã chuẩn bị xong, nhiệm vụ của em chỉ là trở thành một cô dâu xinh đẹp nhất, còn về váy cưới mai anh sẽ đưa em đi thử. "

" Vậy còn phù dâu và phù rể thì sao? "

Từ Viên Khang : " Có cả rồi. Phù dâu chính là học trò của em, Tề Minh Châu, phù rể chính là anh họ em Trình Danh. Em thấy như vậy được không? "

" Được. "

Sáng hôm sau hai người đã có mặt ở thành phố T, Từ Viên Khang đưa Trình Lạc tới một tiệm đồ cưới lớn nhất tại đây, và nơi này cũng chính là nơi thiết kế bộ váy cưới cho Băng Tâm.

Chủ tiệm áo cưới đích thân xuống đón Từ Viên Khang và Trình Lạc, anh ta dẫn họ đi tới nơi thử váy. Trước mắt Trình Lạc là những bộ váy cưới màu trắng với nhiều mẫu khác nhau.

Kevin Đặng nhìn Trình Lạc cười nói :

" Trình tiểu thư toàn bộ áo cưới ở đây đều là dựa vào số đo của cô mà thiết kế, nếu như cô không ưng ý mẫu nào ở đây thì chúng tôi sẽ làm lại bộ mới sẽ không để làm ảnh hưởng tới đại hôn của cô. "

Trình Lạc : " Toàn bộ ở đây đều là dựa vào số đo của tôi mà thiết kế nhưng sao các anh lại..." Mới nói được một nửa cô như đã hiểu ra vấn đề Trình Lạc quay sang nhìn anh :

" Là do anh gửi sao! "

Từ Viên Khang gật đầu thừa nhận :

" Ừm, là do anh gửi, anh đã bảo họ làm từ rất lâu rồi. " Vừa nói Từ Viên Khang vừa dùng ánh mắt yêu chiều nhìn cô.

Vì không muốn bị nhồi nhét thêm cẩu lương Kevin Đặng hắng giọng nói :



" Trình tiểu thư, mời cô đi thử váy trước đi nếu như không hài lòng chúng tôi sẽ sửa lại. "

Trình Lạc : " Được. Cảm ơn anh ông chủ Đặng. ""

" Không cần khách sáo. Còn nữa cô cứ gọi tôi Kevin được rồi. "

Trình Lạc khẽ cười gật đầu, cô đi một vòng để xem xét, ánh mắt cô chạm vào chiếc váy cách cô vài mét. Nữ nhân viên thấy vậy cười nói :

" Tiểu thư cô đúng là có mắt nhìn, chiếc váy này đã được ông chủ thiết kế và cho tiến hành may từ 3 tháng trước. Bộ váy này phải dùng hơn 400m vải để tạo thành, hơn nữa ở trên thân váy còn đính những viên pha lê và đá quý. Tôi tin chắc rằng tiểu thư mặc lên sẽ rất xinh đẹp, không biết tiểu thư có muốn thử không ạ? "

Trình Lạc khẽ cười đáp : " Cũng được. "

Từ Viên Khang đi tới bên cạnh yêu chiều hỏi cô :

" Em chọn được mẫu rồi sao? " Cô không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ khẽ gật đầu.

Trình Lạc cùng nhân viên đi thử váy cưới.

Trong lúc chờ đợi Trình Lạc thử Váy cưới Từ Viên Khang cũng đi thay bộ lễ phục của mình, với từng bộ váy cưới thì đều có bộ đồ của chú rể. Một lát sau tấm rèm cửa của phòng thay đồ được mở ra, Trình Lạc xuất hiện xinh đẹp trong chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi.

Váy cưới được thiết kế theo kiểu trễ vai, khoe trọn được bờ vai mảnh cùng xương quai xinh đẹp, thiết kế của chiếc váy này cũng làm lộ ra đóa bỉ ngạn trên vai cô, màu đỏ của hoa bỉ ngạn tưởng chừng như sẽ không hòa hợp với màu trắng của váy cưới, nhưng không chính điều này càng làm cho Trình Lạc mang một vẻ kiều mị, yêu diễm.

Trên đầu cô đội vương miện phía sau là khăn voan dài.

Thấy Từ Viên Khang cứ ngây ngô nhìn mình Trình Lạc khẽ cười đi tới trước mặt anh :

" Em có đẹp không? "

Từ Viên Khang cười ngọt ngào, anh đưa tay ôm lấy vòng eo cô đáp :

" Em rất đẹp, đẹp tới động lòng người. "

Trình Lạc nhón chân lên đặt lên môi anh một nụ hôn rồi nói : " Anh cũng rất đẹp trai, chú rể của em. "