Chương 5. Gặp gỡ tình địch

Chụt,,, khi Vương Nhất Bác lưu luyến rời ra đôi môi Tiêu Chiến ra, lại làm phát ra một âm thanh hơi xấu hổ. Thấy anh vẫn mở to mắt nhìn mình, cậu cũng có chút gượng gạo.

“ Nhất Bác, nhất thiết phải đút kem như thế này sao?” – Tiêu Chiến vẻ mặt buồn buồn hỏi.

Chẳng lẽ Tán Tán không muốn mình làm như vậy với anh ấy? Vương Nhất Bác sau cảm xúc kích động vừa rồi, liền xuống tinh thần mà suy nghĩ, thì ra, Tán Tán không thích mình hôn anh ấy.

“ Tán tán, không thích sao?”

Tiêu Chiến liếʍ liếʍ môi, sau đó vẻ mặt đầy ủy khuất mà nói:

“Nhưng đút kem như vậy liền rất mệt a~, Nhất Bác còn phải đi học, đi bơi, mỗi lần cho ăn kem đều phải thở gấp như vậy,,,hay là…Tán Tán không ăn nữa là được”

Nhưng là tiểu Thỏ kia lại cực kỳ thích kem nha, nhưng mà Nhất Bác không thể nhọc lòng được.

Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, dỗ dành:

“Một chút cũng không mệt, nhưng chúng ta cũng sẽ không thường làm chuyện này”

[Vị công tử họ Vương, thỉnh ngài tự trọng a~, hảo một đệ đệ thích lừa người].

Nghe xong, Tiêu Chiến liền vui vẻ cho qua, chính là lâu lâu làm một lần, còn bình thường mình vẫn ăn kem bằng muỗng….Ban tối, Tiêu Chiến rúc trong vòng tay Vương Nhất Bác mà ngủ, Vương Nhất Bác lại thở dài: dáng vẻ ngủ của anh bạn kia cực kỳ xấu, mỗi đêm đều đá chăn đến mấy lần, còn chưa kể có khi còn trèo cả lên người của cậu, qua từng ấy năm, lại hình thành cho cậu thêm một thói quen đó là không bị gác thì không ngon giấc.

Cậu vuốt ve gương mặt mềm mềm trong ngực, nhẹ nhàng hôn lêи đỉиɦ đầu anh, chính là bảo bối như thế này, há lại để kẻ khác lăm le dòm nhó!

Trưa hôm sau, tại bàn số 5, tiệm bánh đông đúc đối diện Vương thị, cậu thiếu gia họ Vương đã đến sớm hơn thời gian hẹn 30 phút ngồi chờ tình địch của mình, đây là tiệm bánh Tiêu Chiến thích nhất, nên cậu cũng rất quen thuộc với nơi này. Bên ngoài, một chiếc xe thể thao vừa đỗ, sau đó là một người có vóc dáng cực kỳ tốt, ôm một bó hoa bước vào, thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người. Cậu ta nhìn xung quanh một lúc, liền đi thẳng về phía Vương Nhất Bác.

Tất cả mọi người ở đây đều mắt tròn mắt dẹt mà nhìn, hai người xuất chúng như vậy cư nhiên lại hẹn hò với nhau, 1 người đẹp trai giàu có, 1 người trẻ tuổi lạnh lùng, hai loại khí chất này ở gần nhau, thật là chói mắt người nhìn. Nhưng khoan đã, hai bọn họ, ai là công?

Bàn tay Tống Dực ôm hoa có một chút bối rối liền hỏi:

“ Anh bạn này, có phải anh ngồi nhầm bàn rồi không?”

Cậu không vòng vo mà vào thẳng vấn đề:

“ Người đêm qua hẹn anh là tôi, không phải Tán Tán”

Nhìn thấy vẻ mặt người trẻ tuổi kia vậy mà khẩu khí lại có thể gây ra áp lực như vậy, Tống Dực cũng thấy rất có hứng thú, liền ngồi xuống, để bó hoa lên bàn.

“ Không ngờ A Chiến lại có cái tên dễ thương như vậy, nhưng điều tôi cần biết là, cậu là gì của em ấy? Và vì sao lại hẹn tôi ra đây?

Vương Nhất Bác nghe câu hỏi này, liền khựng lại một chút, rốt cuộc mình là gì của anh ấy? Nhưng không giống bọn nhóc đánh nhau giành tình yêu, Vương Nhất Bác lại ung dung tựa lưng vào ghế, nhìn thẳng vào mắt đối phương, trả lời:

“ Tôi là người đêm ngủ cùng anh ấy, sáng gọi anh ấy dậy, ăn sáng cùng nhau, ăn tối cùng nhau, vậy anh đoán xem, chúng tôi là quan hệ gì?”

Tống Dực nhíu mày, anh thật sự chưa từng tra ra Tiêu Chiến vậy mà có bạn trai, mà lại là kiểu bao nuôi học sinh cấp 3 như thế này. Bộ dáng thiên chân vô tà kia, sao lại nhìn trúng loại người thâm sâu nguy hiểm như người trước mặt mình đây chứ?

Thấy người đẹp trai đối diện trên mặt xuất hiện biểu cảm gượng gạo, Vương Nhất Bác lại nói tiếp:

“ Đêm qua lúc Tán Tán đang vui vẻ thì anh là người nhắn tin đến suốt, nên tôi mới tìm đến anh để chấm dứt chuyện này, hi vọng sẽ không có lần sau”

Thật ra Vương Nhất Bác không muốn dùng những từ ngữ dễ hiểu lầm như vậy để nói về Tiêu Chiến, nhưng không hiểu sao nhìn đến vẻ mặt si tình của tên kia, cậu không kềm được muốn áp đảo một chuyến.

Đứng dậy, trước khi đi đến quầy thanh toán, Vương Nhất Bác còn nhìn bó hoa mà tốt bụng nhắn nhủ một câu: “ Còn nữa, Tán Tán ghét nhất hoa hồng, đừng mang những thứ chán ghét này lượn lờ trước mặt anh ấy”

Lạnh lùng cầm một hộp bánh nóng hổi ra khỏi cửa tiệm, Vương Nhất Bác bỏ lại Tổng Dực còn đang ngơ ngác thất vọng tràn trề.