Chương 32: Phiên Ngoại: Tang Lễ Của Em 2

Tiêu Chiến cứ như thế mà ôm chặt khư khư lấy cậu, mặc cho người bên ngoài khuyên nhủ lại gào thét đến khản cả cổ vẫn chẳng cách nào khuyên nổi anh, không một ai, không một ai có thể bước vào thế giới của cậu và anh được cả.

Trên tay cậu là chiếc nhẫn DR mà năm ấy cậu cầu hôn anh, tay của cậu đeo chiếc vòng năm ấy Ninh Hinh tặng để chúc phúc hai người_là chiếc vòng mà anh chưa từng tháo xuống khỏi tay mặc dù đã cùng cậu chia tay, dây chuyền trên cổ cua cậu cũng là chiếc dây chuyền anh tặng cậu đã từng đeo rất nhiều năm mà sau khi chia tay anh cậu không còn đeo nó nữa.

Những giọt nước mắt của anh cứ như vậy mà lăn dài trên gò má của anh, lại chảy xuống hốc mắt của cậu, cứ như thế từng giọt từng giọt ướt đẫm gương mặt anh, cũng ướt đẫm cả gương mặt của cậu. Tiêu Chiến chỉ lặng im ngồi ở đó rơi nước mắt, chẳng phát ra bất kì thanh âm nào cả, anh cứ như vậy ôm chặt lấy cậu như cũ, dường như làm như vậy sẽ giúp anh có cảm giác như cậu vẫn còn hơi thở, đang ở trong vòng tay của anh, khóc cùng anh.

Anh cứ như vậy cho đến khi bản thân kiệt sức rồi ngất đi trong tuyệt vọng. Đến lúc anh tỉnh dậy, cậu đã không còn ở trong vòng tay anh nữa rồi.

Tiêu Chiến tự hỏi bản thân của mình rằng, ba năm dừng lại, cậu chưa từng chủ động tìm đến anh, hà cớ gì buổi đêm qua lại đột nhiên gọi đến cho anh cơ chứ? Bây giờ hồi tưởng lại nội dung cuộc trò truyện, anh mới chợt nhận ra rằng, cuộc gọi ngày hôm qua của cậu căn bản chính là để từ biệt anh.

Nếu như lúc ấy anh có thể tỉnh táo suy nghĩ về sự khác thường lúc ấy của cậu, ngay lập tức chạy đến bên cạnh cậu, thì cậu phải chăng sẽ không uống thuốc ngủ nữa?

Nếu như anh không màng chuyện gì ngoài kia nữa, cùng cậu chịu đựng sự cay nghiệt của thế gian, nhất quyết ở bên cạnh cậu, thì phải chăng cậu sẽ không xảy ra chuyện gì phải không?

Tiêu Chiến cứ như vậy mà không thể dừng lại suy nghĩ của bản thân, hoảng loạn mà không ngừng cào cấu thân thể của chính mình.

Vương Nhất Bác của anh, đã mãi mãi rời xa anh thật rồi.