Bắc Kinh một ngày đông thật lạnh, Tiêu Chiến trở về từ sân bay đã là một giờ sáng, căn hộ nhỏ bé nhưng ấm cúng, đây vốn dĩ là căn hộ trước đây của anh ở Bắc Kinh lúc chưa dọn về sống với bạn nhỏ của anh, không ngờ sau chín năm, anh lại lần nữa quay trở về với nó.
Căn hộ chính là dạng tiêu chuẩn cho những người sống một mình, một phòng ngủ, một phòng thay đồ, một phòng khách, nhà bếp nhỏ, nhà vệ sinh, hơn nữa còn có ban công thoáng đáng. Trước đây anh không chịu chuyển đến căn hộ kia sống cùng cậu, bạn nhỏ của anh liền dọn đồ đến đây ở hơn một tháng liền, cuối cùng hoàn hảo thuyết phục anh về ở cùng mình ở căn hộ riêng.
Lịch trình bận rộn, không có thời gian rảnh rỗi mới có thể làm anh giảm bớt suy nghĩ về cậu. Mệt mỏi ngả lưng xuống sofa ở phòng khách, cuối cùng cũng không cách nào để cơ thể bụi bặm để đi ngủ được liền dộc dậy bước vào phòng tắm qua một chút.
Tiêu Chiến từ phòng tắm bước ra cũng đã là gần hai giờ sáng, bầu trời bên ngoài cửa kính đã bị màn sương dày bao phủ, trở nên mờ mờ ảo ảo, mũi cũng có chút nghẹt, chắc là cảm mạo rồi, bước chân liền nhanh chóng tiến về phòng bếp, rất thành thục mà pha cho mình một gói thuốc cảm.
Giỏ thuốc của anh có rất nhiều loại thuốc, đau dạ dày, thuốc ho, hạ sốt, đau đầu, sổ mũi, cảm mạo, đau bụng, đau lưng, vitamin,...., khoé môi khẽ mỉm cười, những loại thuốc anh chuẩn bị đều là những loại bệnh cậu hay gặp phải, những ngày rời xa cậu, anh vẫn cố gắng chăm sóc bản thân mình thật tốt, không biết bạn nhỏ của anh có biết tự chăm sóc bản thân hay không.
Tiêu Chiến chỉ hy vọng rằng Ninh Hinh cùng Tử Văn sẽ có thể thay anh chăm sóc cho cậu.
Điện thoại đang sạc ở trong phòng ngủ bỗng nhiên đổ chuông, người biết số cá nhân của anh cũng không có nhiều lắm, đều là những người quan trọng, Tiêu Chiến liền nhanh chóng bước vào phòng tìm đến điện thoại của mình.
Trên màn hình hiện lên một dãy số vừa xa lạ vừa thân quen, trước đây dãy số này ngày nào cũng nhất định sẽ vang lên ít nhất vài lần, dãy số mà anh không thể nào quên được, không ngờ đã lâu vậy rồi dãy số này mới vang lên lại.
Tiêu Chiến chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà bắt máy: "Anh nghe"